Chương trước
Chương sau
Cơ thể to lớn đột nhiên trở nên cứng ngắc, đối với cái ôm bất thình lình của Lạc Khuynh Thành, German có hơi hoài nghi. . .
Đôi mắt màu lam quyến rũ hạ xuống, German nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, bàn tay cầm súng không tự chủ được đưa họng súng hướng ra xa khỏi người cô, tránh việc không may làm cô bị thương.
Hắn không ý thức được, hành vi vừa rồi của mình đều xuất phát từ bản năng, cũng là xác định rõ đối với German mà nói sự tồn tại của Lạc Khuynh Thành là để hắn bảo vệ. . .
"Chẳng qua vì chị ấy lo lắng nên mới tới tìm tôi, cũng không có ý hại người gì đâu, làm ơn đừng làm tổn thương đến chị ấy, đừng làm thế!"
Cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo, non mềm dồn sức ôm chặt lấy hông German, Lạc Khuynh Thành run rẩy lên tiếng. . .
Có lẽ vì quá lo lắng cho sự an nguy của Lạc Ngâm Tích, hay là vì cô quá mức sợ hãi, đây là lần đầu tiên Lạc Khuynh Thành bày ra giọng điệu cầu xin một cách yếu ớt với hắn.
Khóe mắt ẩn chứa vài giọt nước mắt, theo từng câu từng chữ cô nói mà lẳng lặng rơi xuống hai bên gò má. Lòng cô bây giờ nóng như lửa đốt, Ngâm Tích là tia nắng ấm áp duy nhất trên thế giới xa lạ này, hắn không thể giết chị ấy, tuyệt đối không thể! !
Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, German hoàn toàn hiểu vì sao cô lại hành động như vậy. . .
Thì ra, cô đang hiểu lầm động tác của hắn, thật ra vừa rồi hắn chỉ muốn cất khẩu súng đi thôi.
Quả nhiên là một cô thỏ nhát gan mà, người thông minh như cô lẽ ra phải phân biệt được chứ, thậm chí còn ngốc nghếch ôm hắn không ngừng cầu xin!
Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm hắn, loại cảm giác này...
Bên tai vang lên âm thanh nỉ non đầy thương tâm của người con gái, đôi mắt khẽ động, German quét mắt nhìn Gavin, ý bảo hắn đưa Lạc Ngâm Tích rời khỏi đây, đừng khiến cho hắn phải thêm chán ghét!
Khẽ gật đầu, tiến lên một bước, Gavin túm lấy cánh tay Lạc Ngâm Bích lôi ra ngoài quán rượu, nhưng cô cũng ngoan cố không hợp tác, kinh hãi hét lên mộ tiếng.
"Chị!"
Tim đập nhanh đến hỗn loạn, quay đầu lại nhìn thấy Lạc Ngâm Tích như vậy, Lạc Khuynh Thành nắm chặt cánh tay của German, cô vội vàng lên tiếng.
"German, anh buông tha cho chị ấy đi, có được không? !"
Lúc này đây, giọng nói đầy thiết tha cầu khẩn của Lạc Khuynh Thành mỗi lúc một sâu, hơn nữa, còn mang theo tiếng khóc đầy nức nở, từng giọt nước mắt thê lương rơi xuống hai gò má, rồi đáp xuống sàn quán rượu sàn, "Lách chách" vang lên, truyền vào tai vị ác ma nào đó, dù chỉ là một âm thanh nhỏ nhưng đủ khiến ai đó nghe xong thật chói tai! ?
Mày rậm nhăn lại, nhìn chăm chú vào mắt Lạc Khuynh Thành, cánh tay tráng kiện nâng lên, German đột nhiên ôm lấy Lạc Khuynh Thành, dùng sức tím cả người cô kéo ra ngoài. . .
Lạc Khuynh Thành nào dễ dàng chịu người khác điều khiển, bèn xoay người theo bản năng vung nấm đấm lên lồng ngực hắn, từng tiếng nấc lên đầy nghẹn ngào.
Cô muốn chạy thoát khỏi hắn, sau đó đi cứu chị mình. Dù có cứu không được chăng nữa thì có cùng chết với nhau cũng không sao. Nhưng sức hắn ôm cô quá lớn, ngay từ đầu cô đã không thể nhúc nhích được, mảy may cũng không thể!
Trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực, vô vọng. Cơ thể mềm mại bắt đầu buông lỏng, hai bàn tay nắm chặt không còn đánh hắn nữa, chỉ vô lực áp lên ngực German, hình thành một loại tư thế ỷ lại dựa dẫm. Theo bản năng cô muốn nắm lấy áo hắn nhưng vì bộ quân trang thẳng quá mức, lại vô cùng chắc chắn cho nên cô có nỗ lực đến mấy cũng không làm được. . .
Cánh tay vô lực rũ xuống, lại lần nữa vây quanh ở thắt lưng German, Lạc Khuynh Thành ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đầy hững hờ của hắn, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn.
"Tôi xin anh, German, coi như tôi cầu xin anh, đừng động đến chị ấy, có được không? Chị ấy vô tội!"
Dựa vào lồng ngực chắc chắn của vị sĩ quan đế, cô gái phương Đông bày ra bộ dáng ủy khuất cầu xin, tiếng khóc nỉ non vang lên, hai mắt đẫm lệ, có thể nói là, điềm đạm đáng yêu. . . !
Quả nhiên Lạc Khuynh Thành cũng hoàn toàn không ngờ, cô lại có thể tùy tiện khóc lóc trước mặt German như vậy, biểu hiện của cô bây giờ...so với biểu hiện cứng rắn của cô mấy giờ trước ở cùng hắn... là biểu hiện của sự ỷ lại.
Mi mắt hắn lại lần nữa nhăn thêm mấy phần, đối với dáng vẻ khóc đến thương tâm của Lạc Khuynh Thành, trong lòng German thực sự rất khinh thường, không vừa mắt . Quan trọng hơn là, bộ dáng của cô khiến cho tận đáy lòng hắn sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, sợ phải đối diện với những giọt nước mắt của cô, và vì thế mà cổ họng nghẹn đắng đến khó chịu.
"Câm miệng! Nín khóc cho tôi!"
Lạnh lùng quát lên, khẩu khí độc địa của German lại bắt đầu nổi lên. Hiếm khi người ta nghe được giọng điệu buồn bực khó chịu của vị thượng tướng luôn mang một chiếc mặt nạ trầm ổn và vô cảm...
Khóc khóc khóc! Lúc nào cũng chỉ biết có khóc! Hắn đã nói muốn động vào cô ta chưa, khóc lóc thì được cái gì hả ? Sợ cái gì mà sợ hả! ?
German vô cùng buồn bực, mà Lạc Khuynh Thành nào có biết...
Sụt sịt cái mũi, cô tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn German, những giọt nước mắt đọng nơi khóe mi, trên gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Khuynh Thành thoáng hiện ra một tia không sợ chết mở miệng hỏi : "Vậy anh tha cho chị ấy nha."
Cái gì, cô gái, lá gan em càng ngày càng lớn đấy, dám nói điều kiện với tôi, đúng là em không muốn sống nữa mà! !
Đáng chết! ! !
Cô gái vụng về đáng chết như em, lẽ ra tôi phải trực tiếp bóp em chết tươi mới đúng! !
"Thả cô ta ra!"
Cắn chặt răng, German thấp giọng quát Gavin...
Âm thanh cực lạnh đầy ẩn nhẫn vang lên, hắn cất giọng nói lạnh nhạt kèm theo một luồng hơi thở đầy nham hiểm toát ra, sự tức giận, sự đè nén đủ sức dọa đám người xung quanh đại sảnh, tất cả đều không nhịn được run sợ!
Dáng vẻ đáng sợ, tính tình bất ổn, giống như một tên bạo quân, vốn cứ ngỡ tất cả những thứ này chẳng qua cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, hôm nay vừa chứng kiến, quả là danh bất hư truyền. Đừng nói là phong thái tàn nhẫn, đầy uy lực của hắn mà chỉ cần biểu tình lạnh nhạt, cử chỉ lạnh lùng bình tĩnh, cộng thêm thứ âm thanh trầm thấp đầy uy quyền giống như một kẻ phán tội nơi địa ngục đủ khiến cho những người có mặt ở đây đều rét run... !
Dưới hàng chục ánh mắt khiếp đảm của mọi người ở đây, German chậm rãi sải bước, cánh tay tráng kiện vòng qua trước người Lạc Khuynh Thành.
Mạnh mẽ nhét Lạc Khuynh Thành vào trong xe, đôi chân dài hữu lực cũng theo đà mà vào xe...
Lau đi gương mặt ướt đẫm lệ với lệ, cũng không thèm nhìn lấy German một lần, bàn tay nhỏ nhắn chỉ dùng lực bấu lấy cửa kính trên xe. Lạc Khuynh Thành luyến tiếc đưa mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, chỉ khi nhìn thấy Gavin thực sự bỏ qua Lạc Ngâm Tích, lòng của cô mới dần thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó, nhịp tim của cô lại bắt đầu căng thẳng!
Bởi vì, vừa mới lấy lại được tự do, Lạc Ngâm Tích lập tức đuổi theo.
"Khuynh Thành, Khuynh Thành..."
Dưới bầu trời âm u của nước Đức, từng cơn gió lạnh không ngừng tập kích, mỗi bước chân của Lạc Ngâm Tích như được gắn thêm tảng băng, nặng nề mà đầy mệt mỏi, cô dùng hết toàn bộ sức lực còn lại, sống chết đuổi theo.
Nhưng điều đó chỉ khiến cô tuyệt vọng trong đau đớn khi phát hiện khoảng cách của cô với Lạc Khuynh Thành ngày càng kéo xa.
Cho dù có xa nhau thế nào, Lạc Khuynh Thành vẫn có thể nhận ra được sự sợ hãi cùng với nét bất lực trên gương mặt Lạc Ngâm Tích...
Ngón tay dùng sức nắm chặt thành quyền, mải nhìn Lạc Ngâm Tích đuổi theo đến mức té ngã, bước chân loạng choạng như muốn ngất đi. Hốc mắt Lạc Khuynh Thành vố đã khô cạn giờ đây lại nóng lên, nước mắt cứ vậy mà yên lặng tuôn ra.
Chị à... !
Tự sâu trong đáy lòng, cô âm thầm gọi tên Lạc Ngâm Tích, cô đau lắm, cả tâm can đều rất đau, từ trước đến nay cô chưa từng nếm trải cảm giác đau đến mệt mỏi như vậy!
Vốn là một hồn ma lang thang tới một quốc gia xa lạ, chỉ có cô độc làm bạn. Nhưng vì sao, vì sao lại cho cô một người thân, vì sao lại cho một kẻ cơ nhỡ như cô một người chị, vì sao phải khiến cho lòng cô bị buộc chặt bởi sự ràng buộc sâu đậm này?
Ngâm Tích ơi Ngâm Tích, đừng đối xử tốt với em nữa, càng cũng đừng vì em mà đuổi theo, sẽ bị thương đó. Bởi vì em không phải là em ruột của chị, tuy rằng em rất muốn...
Cả người vô lực áp sát vào cửa sau của kính xe, nước mắt không ngừng lăn tràn, tầm mắt Lạc Khuynh Thành, cứ chỉ nhìn vào một điểm cố định, tuy rằng, khoảng cách đã dần xa, để lại cô một cái chấm đen nhỏ.
Lại khóc, còn cố gắng che giấu đi âm thanh của sự tức tưởi, nhưng với đôi tai đầy nhạy bén của German thì đủ để nghe được âm thanh tí tách tí tách rơi trên mu bàn tay cô. . .
Mi vừa mới nới lỏng ra thì một lần nữa nhợt nhạt nhăn lại, một tay kéo Lạc Khuynh Thành vào trong lòng mình.
German cúi đầu lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rủ đang run rẩy khóc trong ngực, Lạc Khuynh Thành có ý định né tránh, cô không muốn German nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình được, đương nhiên, hắn là ai, sao có thể cho phép cô né tránh hắn! ?
Giống như một nghệ sĩ đang thích thú khảy đàn dương cầm, German hạ lưu nắm lấy cằm Lạc Khuynh Thành nhấc lên, nhẹ vuốt cằm cô!
Bị bắt buộc phải ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn hiện ra rõ ràng trước mắt cô, thậm chí cô có thể nhìn thấy rõ gương mặt đẫm lệ thông qua con ngươi xanh thẳm của hắn ...
Lần đầu tiên có một cô gái khóc một cách thoải mái và vô tư như cô, và cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người con gái khóc thảm thiết trước mặt hắn như vậy.
" Xấu lắm !"
Giọng nói hoàn mỹ của sự lạnh lùng vang lên, German ghét bỏ buông hai chữ đầy cay nghiệt. . .
Thật ra thì, không xấu.
Không, không chỉ không xấu, mà nhìn cô trong bộ dáng nhu nhược, yếu ớt thế này, thậm chí hắn còn cảm thấy rất đẹp . . .
German không hiểu được, lẽ nào hắn có vấn đề về mắt! ?
Hàng lông mi dài khẽ động, chiếc mũi cao thon của cô ửng đỏ trông giống như mũi của một chú thỏ non, rõ ràng là xấu đi được, nhưng vì cái quái gì, hắn lại cảm thấy sắc đẹp của người phụ nữ này không tuỳ thuộc vào diện mạo hay trong cách trang điểm. Sắc đẹp của cô thể hiện trong đôi mắt.
Đó là cánh cửa của tâm hồn và thường thường, hắn còn có thể cảm nhận được trái tim cô qua những giọt nước mắt đó. Khiến hắn cảm thấy động lòng, tận sâu trong tâm hắn hơi nổi lên cảm giác khác thường! ?
"Để tôi nhìn thấy một giọt nước mắt nào nữa của em, tôi sẽ móc mắt em ra!"
Khẽ cong môi mỉm cười, German bắt đầu mở miệng vô lý ra lệnh. . .
Quên đi, không nhìn vào đôi mắt cô là được rồi!
Tâm tình vô cùng khó chịu, hắn vừa dứt lời thì một bàn tay lớn mạnh mẽ giữ lấy ót Lạc Khuynh Thành, German ấn chặt cô vào trong lồng ngực mình. . .
Đột nhiên bị ấn chôn sâu vào trong ngực người đàn ông, hơi thở nam tính của hắn đột ngột xông thẳng vào mũi, trong nháy mắt Lạc Khuynh Thành cảm thấy có chút ngây người.
Bạo quân! Anh đang cố tình gây sự phải không?!
Khóc cũng không cho cô khóc, đây là quyền cá nhân của cô, dựa vào cái gì mà hắn còn muốn can thiệp đến! ?
Lông mi nhẹ nhàng chớp động, tuy nghĩ là vậy, càng không cam lòng để mặc cho German đùa nghịch, nhưng Lạc Khuynh Thành cũng đã ngoan ngoãn không dám khóc nữa. . .
Nằm yên lặng trong ngực German, hai bàn tay nhỏ bé nhẹ nắm thành quyền, đặt lên lồng ngực hắn. Lạc Khuynh Thành im lặng vô cùng, nhu thuận giống như một con mèo ngoan.
Nghe được tiếng tim đập đều đặn của hắn, đột nhiên cô cảm thấy quá mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi . .
Nỉ non vài tiếng, vì tiêu hao quá nhiều thể lực, hơn nữa còn khóc một trận thừa sống thiếu chết, cho nên bây giờ cô cảm thấy sức lực của mình như bị ai đó trút cạn.
Sau này vận mệnh của cô sẽ như thế nào? Liệu hắn có chịu bỏ qua cho cô không? Khi nào hắn mới chịu thả cô ra ngoài? Nếu hắn không tha cho cô, vậy rốt cuộc cô biết phải làm gì bây giờ? !
Đó là vấn đề nguy cấp mà cô rất muốn tìm cách giải quyết, nhưng bây giờ, cô đã quá mệt mỏi, thậm chí cũng không buồn nhấc tay lên đánh hắn một trận, huống chi là ép buộc chất xám hoạt động?
Quên đi, nghỉ chút rồi tính, dù sao ở trong ngực hắn thế này, có liều chết cũng không trốn được!
Yên lặng dựa vào người German, mặc hắn ôm, Lạc Khuynh Thành chậm rãi nhắm chặt hai mắt...
Không hiểu vì quá mệt mỏi hay là vì nghe được từng nhịp đập đều đặn phát ra từ lồng ngực hắn, Lạc Khuynh Thành bắt đầu thả lỏng cơ thể mềm mại, tay bắt đầu nới lỏng, dần dần, cơn buồn ngủ ập đến.
Một loạt quá trình diễn biến hành động của cô đều lọt vào ánh mắt German, sự mềm mại của cô, từ tối hôm qua đến bây giờ hắn đều chưa bao giờ phủ nhận, chỉ nhiêu đây của cô cũng đủ lấy lòng German hắn...
Vòng tay trước người Lạc Khuynh Thành, đôi mắt rũ xuống, đôi môi cong lên hình cánh cung, không tự chủ được mà dùng sức thắt chặt vòng tau, lặng yên nghe tiếng hô hấp đều đều của cô.
P/s: Hai chương nhá....Hùi...mỏi vai quá đê...ta tăng thêm độ nữa rồi...các nàng báo đáp ta thế nào đê
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.