Tiếng la hét sợ hãi không ngừng vang lên bốn phía, chỉ nhìn thoáng ra bên ngoài thôi, cả người Lạc Khuynh Thành trở nên mềm nhũn vô lực, mồ hôi lạnh tuôn ra từ hai bên thái dương. . .
"Ác ma! Đồ đại ma đầu! Nhanh buông tôi ra! Buông ra!"
Cổ họng thét đến mức bỏng rát, Lạc Khuynh Thành quá mức sợ hãi, từng giọt nước mắt mang theo sự tuyệt vọng chậm rãi lăn bên hai gò má, cô không thể nhận ra bây giờ trên mặt cô đang đẫm mồ hôi hay là đẫm mùi vị chát của nước mắt . . .
Đến tận bây giờ, Lạc Khuynh Thành mới biết được, thì ra cô sợ chết đến mức này!
Cô không hiểu nổi, đã từng chết một lần? Vì sao vẫn bị cảm giác sợ hãi xâm chiếm?
Thân hình yêu kiều mềm mại bắt đầu run lên dữ dội, hai mắt cô từ từ nhắm lại, đầu óc trở nên căng thẳng cùng trống rỗng, hai tay giữ chặt lấy bệ cửa sổ, hai chân Lạc Khuynh Thành dường như đứng không vững, muốn ngã khuỵu xuống, giống như một con cá chết đuối, không còn sức để giãy dụa.
Làm sao cô có thể địch nổi German?
Dùng hết toàn bộ khí lực, nhưng hy vọng nho nhỏ vẫn không giúp ích được cô là bao, đầu cô hoàn toàn hướng ra ngoài không khí, gió lạnh nhằm thẳng vào thanh quản cô, khiến cô có muốn khóc lớn cũng không ra tiếng. . .
Tiếc rằng, cho dù có kêu khóc thì German cũng không mảy may động tâm, nương tình. Một tay hắn siết chặt lấy tay cô, một tay khác đặt lên đỉnh đầu cô, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-doc-chiem-cua-ac-ma-vo-tinh/1787359/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.