“Gọi ta là… Nguyễn Sầm An đi.” Nguyễn Nhan không dám nói tên thật, dù gì trước kia nàng cũng là đại đệ tử… đỉnh đỉnh đại danh của Côn Luân sơn, chắc chắn sẽ có người từng nghe thấy tên nàng, nếu bị phát hiện thì lúng túng lắm.
Nguyễn Sầm An là tên tục trước khi nàng bước vào tiên môn, trừ phụ mẫu ra chỉ có một người biết.
Nếu nói, lúc vừa mới chết trong lòng nàng vẫn còn băn khoăn về người nọ, thì sau mười năm chịu đựng nỗi đau làm yêu và đói bụng, nàng dần quên mất cảm tình của con người.
Giống như, giống như mây vậy, dần dần bị nàng vứt ra sau đầu.
Có điều… chuyện như làm Yêu Vương thì vẫn không được!
ads
Ngay cả làm yêu nàng còn không tiếp nhận nổi, nói gì là làm Yêu Vương!
“Ta cảm thấy, các ngươi lựa chọn vẫn quá qua loa.”
Nguyễn Nhan có ý muốn nói phải trái cũng hai kẻ làm yêu trước mặt.
“Cái gọi là sinh tử kiếp mười năm, ta cảm thấy các ngươi lý giải nó quá qua loa, có lẽ còn có cách hiểu nào đó phức tạp hơn đúng không? Ta chỉ là một kẻ siêng ăn nhác làm, tiểu yêu tinh thích ru rú trong nhà bình thường mà thôi, sao có thể thành Yêu Vương cơ chứ?”
Tiểu ca áo xanh mắt nhìn thẳng, không dao động chút nào.
Bạch y tế ti lười biếng nhàn tản, lẳng lặng nhìn nàng phân bua.
“…” Nguyễn Nhan tiếp tục nói liều: “Huống chi, người phù hợp hai điều kiện này cũng chưa chắc chỉ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-do-luyen-bien-thanh-nhan-yeu-luyen/2603976/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.