Tuyên Ất là một kẻ khó hiểu, hắn tới phủ thành chủ làm mấy chuyện kiểu này sợ là sẽ bị người ta đánh.
Đạm Đài Tích sở hữu vẻ ngoài nhìn qua một cái là thấy không giống người thường. Hắn đến phủ thành trái lại khiến người khác chú ý, mất nhiều hơn được.
Chính vì thế chỉ có Nguyễn Nhan nhìn phù hợp nhất.
“Chuyện này không được đâu, ngộ nhỡ ta đi… rồi lộ đuôi ra thì sao đây?” Nguyễn Nhan định giao chuyện này cho Tuyên Ất.
“Hay là ngươi đi đi, nói bớt lời đi chút thì có làm sao, nhét ít tiền thì nói gì cũng dễ.”
Đạm Đài Tích khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên hắn ngăn Tuyên Ất lại, chống đầu nhìn Nguyễn Nhan: “Đại nhân, ngài trốn tránh thì có ích gì, không mau chóng khống chế xong yêu thần lực, sớm muộn cũng có ngày ngài đi trên đường chính bị các tu sĩ phát hiện, sau đó bao vây khắp thành.”
Giờ khắc này, vị đại tế ti kia đã khôi phục vẻ lãnh đạm của hắn, trong con ngươi toát ra vẻ lạnh lẽo.
Nguyễn Nhan trầm mặc.
Yêu lực tán loạn tối qua quả nhiên không thể qua mắt hắn.
“Không phải là ta đang ép ngài.” Đạm Đài Tích cười giả tạo, vờ vịt bày tỏ chút lòng trung thành: “Dù sao ngài cũng là vương của bọn ta, dù ngài có bị người ta phát hiện bọn ta cũng sẽ bảo vệ ngài chạy trốn.”
“Chẳng qua nếu như vậy dù sao vẫn khó coi. Ngài nói có đúng không?”
Đúng vậy.
Kết cục như thế, Nguyễn Nhan cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-do-luyen-bien-thanh-nhan-yeu-luyen/2603965/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.