Nhà ngoại của Giản Trung Khúc là Thư hương thế gia, thời phong kiến nhiều đời làm quan trong triều, đến nay tuy đã bước vào xã hội hiện đại, nhưng đúng như người ta nói tri thức là tài sản quý giá nhất của con người thế nên những dòng dõi có học vấn vẫn có vị thế và chỗ đứng trong xã hội ngày nay.
Phong cách trang trí của cả căn nhà tổng thể đều mang hơi hướng hoài cổ, Triệu Huyền Vi nhớ lúc nhỏ cô cũng từng được mẹ Giản dắt về đây chơi mấy lần, thật may mắn ông bà ngoại chưa từng vì cô là đứa cháu được nhận về nuôi mà ghét bỏ cô, thậm chí còn có phần cưng chiều cô hơn cả Giản Trung Khúc.
Vừa thấy hai người một trước một sau bước vào nhà, bà ngoại đã vội vàng chạy đến ôm lấy Triệu Huyền Vi mà xuýt xoa khen ngợi:
"Vi Vi của bà đã lớn ngần này rồi à... Càng lớn càng xinh đẹp."
Triệu Huyền Vi mĩm cười, cô lấy trong ba lo của mình ra một chiếc khăn choàng do chính tay cô đan choàng vào cho bà, còn thành thục viết một tờ giấy đưa cho bà xem:
"Sắp vào đông rồi... Con có làm hai cái khăn choàng cho cả bà và ông."
Bà ngoại cười lớn, nhéo vào má cô mà nói:
"Vẫn là Vi Vi của bà ngoan nhất."
Vừa nói xong lại quanh sang đánh mạnh vào vai Giản Trung Khúc đang lạnh mặt đứng bên cạnh nhìn một màn bà cháu tương phùng này, ai không biết còn tưởng cô mới là cháu ruột, còn hắn là cháu ghẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-cuoi-cung-cua-em/2865714/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.