Giản Trung Khúc nhìn chiếc xe ô tô như điên lao đến Triệu Huyền Vi mà chỉ biết bất lực hét lớn bảo cô tránh ra, nhưng chiếc xe ấy vẫn vô tình đâm vào thân thể cô khiến hắn cũng cảm nhận được nỗi đau đớn cùng cực...
Hắn chạy đến ôm lấy cô vào lòng, máu của cô hoà vào trong nước mưa nhưng vẫn đỏ rực chói mắt, ánh mắt cô vô hồn nhìn hắn, thời khắc này Giản Trung Khúc biết sợ rồi... Hắn sợ cô sẽ bỏ hắn lại mà đi theo ba mẹ mình, hắn biết cô đang tuyệt vọng, cô không có hi vọng sống thì làm sao chịu ở lại bên cạnh hắn, hắn gào lên đau đớn gọi tên cô:
"Vi Vi... Xin em đó... Xin em đừng bỏ anh mà."
"Anh xin lỗi... Chỉ cần em đừng bỏ anh đi... Em muốn anh làm gì cũng được... Em muốn giết anh để trả thù cho ba mẹ em cũng được... Đừng có làm sao mà... Xin em."
Đáp lại tiếng gào khóc của hắn, Triệu Huyền Vi vẫn im lặng như một con búp bê vô hồn nằm trong lòng hắn mà mở mắt nhìn vào khoảng không vô định. Cho đến khi cả hai người được đưa lên xe cấp cứu, Giản Trung Khúc vẫn nắm chặt lấy tay Triệu Huyền Vi mà liên tục gọi tên cô...
"Vi Vi... Triệu Huyền Vi..."
"Trung Khúc..." Triệu Huyền Vi cuối cùng cũng khó khăn mở miệng gọi tên hắn.
Giản Trung Khúc vui mừng đến phát điên, hắn nhìn ánh mắt cô đã có tiêu cự trở lại, trong ánh mắt đó chỉ còn là hình ảnh phản chiếu của hắn mà khóc lớn như một đứa trẻ:
"Anh đây... Vi Vi của anh..."
Triệu Huyền Vi khó khăn nâng khoé môi của mình lên một đường, nở nụ cười ngọt ngào với hắn, cô cũng nắm chặt lấy tay hắn, cảm nhận sự run rẩy của người đàn ông trước mặt mà nhói lòng.
Cô nhỏ giọng lên tiếng, bảo Giản Trung Khúc cuối người xuống gần mặt mình, trong cơn đau đớn như từng phần cơ thể bị nghiền nát cô vẫn dịu dàng hôn lên môi Giản Trung Khúc một cái thật nồng nàn.
Giản Trung Khúc cảm nhận được nụ hôn có phần lành lạnh còn đầy mùi máu tanh của cô nhưng vẫn rất tận hưởng mà đón lấy, trái tim hắn đập mạnh, rạo rực như lần đầu được yêu... Nhưng cũng ngờ ngợ về hành động khó hiểu này của cô mà luyến tiếc buông môi cô ra nhìn cô chằm chằm như ý muốn hỏi vì sao em lại làm như vậy?
Triệu Huyền Vi hít lấy một hơi dài để có thể nói hết những lời trong lòng mình với Giản Trung Khúc, dù là lần cuối cũng phải ra đi thật rõ ràng, dứt khoác:
"Trung Khúc... Anh có biết Kình Lạc không?"
Giản Trung Khúc khó hiểu lắc đầu, anh tự nhận mình cũng là một con người thông minh hiểu biết, nhưng Kình Lạc là gì? Là ai? Anh thật sự không biết.
Triệu Huyền Vi khẽ cười nhìn hắn, nhưng giọng nói lại nghẹn đi mà nói tiếp:
"Em từng đọc được một bài viết... Khi một con cá voi chết đi, thi thể của nó sẽ chìm xuống biển sâu, trở thành thức ăn cho hàng ngàn sinh vật biển trong suốt hàng chục năm, nó dùng sự ra đi của mình mang đến một chút dịu dàng cho những sinh vật dưới đại dương tăm tối, sinh ra từ biển rồi lại trở về với biển lặng lẽ hiến dâng... Người ta gọi đó là Kình Lạc - Sự dịu dàng cuối cùng mà cá voi dành cho thế giới này..." *
Cô đã không còn thể gắng gượng cười được nữa, nước mắt đã từ từ chảy dài trên hai gò má mà khó khăn nói hết những lời cuối cùng:
"Em không được cao thượng như cá voi nó giống một thiên sứ rơi xuống biển sâu, có thể đem sự dịu dàng của mình đến hàng ngàn sinh vật biển..."
"Sự dịu dàng cuối cùng của em chỉ có thể dành cho anh..."
Giản Trung Khúc nắm lấy tay cô, nước mắt hắn đã làm lòng bàn tay cô ướt đẫm, cô kể cho hắn nghe một câu chuyện đẹp đẽ mà đau lòng, cô dành cho hắn sự dịu dàng cuối cùng nhưng hắn không cần điều đó:
"Không... Em đừng nói nữa... Anh không cần... Em có hung dữ, có đánh anh, mắng anh, anh cũng chịu... Em đừng có nói cuối cùng hay không cuối cùng ở đây mà."
Triệu Huyền Vi vươn tay chạm đến khuôn mặt góc cạnh của hắn, khuôn mặt cô nhớ như in trong mỗi đêm tối hai người chạm vào nhau, cô yêu hắn đến nhường nào cô vẫn chưa từng bày tỏ được, hôm nay cứ coi như lần đầu cũng là lần cuối cô dũng cảm đối diện với cảm xúc thật sự của mình:
"Trung Khúc... em biết ba mẹ anh không cố ý gây ra tai nạn... Cứ xem như ba mẹ em vắn số, cứ xem như ông trời đã sắp đặt, an bài số phận em trắc trở, bi thương... Điều tuyệt vời nhất xuất hiện trong cuộc đời ngắn ngủi của em chỉ có anh..."
"Sau khi em chết đi hận thù của hai nhà chúng ta xem như xoá bỏ... Em cũng không muốn anh mang theo day dứt trong lòng mà sống tiếp..."
"Không... Em sẽ không chết đâu... Em sẽ không sao đâu mà." Giản Trung Khúc nghẹn ngào cắt lời cô.
Triệu Huyền Vi khẽ cười, cô mấp máy môi mình nhỏ giọng nói:
"Trung Khúc... Em yêu anh..."
Câu nói đó vừa được thốt ra khỏi miệng, đôi tay Triệu Huyền Vi đã vô lực rơi xuống, cô rơi vào hôn mê sâu chỉ để lại Giản Trung Khúc gào khóc trong tuyệt vọng.
Tiếng yêu này đến cũng thật không đúng lúc, rõ ràng phải đến vào lúc người ta hạnh phúc nhất nhưng giờ lại như câu giả từ, âm dương cách biệt khiến con người ta sợ hãi mà không muốn nhận lấy.
*Tôi không nhớ được nguồn của của những câu văn này, tôi chỉ vô tình đọc được một bài viết về "Sự dịu dàng cuối cùng của cá voi" và rất ấn tượng về nó
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]