Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2013, lúc tôi và Hứa Tây Thần trò chuyện qua điện thoại, tôi cảm thán: “Đêm nay khẳng định đặc biệt dài lâu, trong một đêm thế mà trải qua một đời một kiếp.”
Hứa Tây Thần đồng ý ừ một tiếng: “Đêm dài đằng đẵng, nếu không tiểu nhân làm ấm chăn cho người nhé.”
Tôi vốn đang thương cảm thời gian trôi mau, năm tháng dễ vụt mất, nghe anh nói vậy, tôi vừa tức giận vừa buồn cười, nghệch ra hồi lâu không biết nên nói tiếp thế nào.
Qua một lúc tôi mới nói: “Tối nay xem phim gì?”
Anh ngượng ngùng đáp: “Em quyết định đi.”
Tôi càng ngày càng biết chuyển đề tài o(∩_∩)o ha ha ~~
—
Ngày 1 tháng 1 năm 2014
Vị thiếu gia nào đó hôm nay đăng một bức ảnh lên QQ, là ảnh năm ấy khi tôi sang Anh Quốc tìm anh, trên phố xá Luân Đôn chúng tôi nhờ một người qua đường chụp giúp.
Nguyên văn lời anh là thế này: “Khi đó lần đầu tiên tôi biết được, hóa ra được cô ấy yêu lại hạnh phúc như vậy.”
Bạn thân đầu tiên bình luận: “Ân ái quá đi…giết không tha.”
Người thứ hai bình luận y chang: “Ân ái quá đi…giết không tha.”
Người thứ ba cũng bình luận: “Ân ái quá đi…giết không tha.”
Những người bạn tiếp theo đều bắt chước làm theo, cùng một câu bình luận.
Khi tôi đi dạo QQ đến chán thì mới trông thấy, bèn bình luận phía dưới: “Em không thấy gì hết.”
Anh không trả lời những bình luận phía trên, còn tôi thì anh trả lời ngay: “Vợ ơi, mau tới hôn anh, anh dùng sinh mệnh để bày tỏ ân ái.”
Tôi cũng trả lời ngay: “Anh tự chuốc lấy phiền nhiễu.”
Anh trả lời liền sau đó: “Khà khà, vì em chết, anh chết nhắm mắt, cam lòng mà chết.”
Tôi: “…”
—
Ngày 3 tháng 1 năm 2014
Dạo trước tôi rất mê năm bảo bối trong “Bố ơi mình đi đâu thế”, bởi vì mùa thứ nhất kết thúc, đến cuối tuần vẫn còn cảm giác buồn bã.
Cho nên tôi xem lại mấy tập trước trên máy tính.
Nhưng ai đó cứ thở dài trước mặt tôi, khiến tôi nhịn không được phải hỏi: “Anh cứ thở dài làm gì?”
“Anh đang thở dài thay cho bảo bối nhà chúng ta, mẹ nó chỉ thích con cái nhà người khác, không chịu chế tạo ra nó.”
“…”
Tôi rất tò mò, anh làm sao đem những đề tài tôi quan tâm lấy ra liên hệ với chuyện nào đó.
Lưu manh chỉ số thông minh cao quả nhiên khó đối phó…
—
Ngày 6 tháng 1 năm 2014
Hôm nay tụ tập cùng một vài bạn thân.
Lúc ở KTV chơi hết mình, mọi người bắt tôi và Tây thiếu song ca một bài.
Chúng tôi cùng hát “Chỉ có cảm giác với em” “San hô biển” “Không thể không yêu”, càng hát càng hăng… Hát đến đoạn tình tứ, Hứa Tây Thần bỗng nhiên nhìn tôi, tỏ vẻ tự hào nói: “Vợ anh hát hay như vậy, ba mẹ biết không?”
Tôi cười đấm ngực anh một cái, mấy người bạn chọc ghẹo: “Ba mẹ ai thế?”
“Gọi thẳng ba mẹ rồi à?”
“Tây thiếu, không tệ nha.”
Sau đó khi tan cuộc, Hứa Tây Thần đề nghị đợi qua năm mới, khi ba mẹ có thời gian rảnh thì dẫn ba mẹ tôi và ba mẹ anh cùng đi hát, tôi cười đồng ý.
—
Ngày 10 tháng 1 năm 2014
Hôm nay Hứa Tây Thần đón tôi tan tầm, ngồi trong xe buồn chán, tôi liền mở radio, vừa lúc đang phát bài hát “Ngôi sao dưới ánh mặt trời” của Kim Hải Tâm.
Tôi khẽ ngâm nga theo, sau đó tâm trạng rất tốt hỏi: “Bài này hay không anh?”
Hứa Tây Thần mắt nhìn phía trước, nói: “Em hát hay lắm.”
“Bài này tên là ‘Ngôi sao dưới ánh mặt trời’, anh đã bao giờ nhìn thấy ngôi sao dưới ánh mặt trời chưa?” Tôi nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ, bóng đêm mê ly, bầu trời băng xanh treo vài ngôi sao cô đơn.
“Đối với anh đó chính là em.”
“Hửm?” Tôi đang nhìn chằm chằm ánh sao như đi vào cõi thần tiên, nhất thời không hiểu.
“Đôi mắt em dưới ánh mặt trời chính là ngôi sao đẹp nhất.” Đúng lúc gặp đèn đỏ, anh vừa nói vừa xoay đầu nhìn tôi.
Tôi đã từng nói, khi anh nhìn tôi lúc nào cũng rất tập trung, tựa như tôi là toàn bộ thế giới của anh.
“Đồ ngốc.” Mà tôi bây giờ bỗng nhiên được cảm giác hạnh phúc vây quanh chồng chất, cảm thấy trời đất quay cuồng…
Nếu không phải anh đang lái xe, giờ khắc này tôi nhất định sẽ nhào qua…hôn anh…
—
Ngày 13 tháng 1 năm 2014
Tôi cùng cô bạn thân R trò chuyện qua điện thoại, nói đến nguyện vọng năm mới.
Cô ấy nói nguyện vọng năm mới của cô ấy chính là hy vọng mình sẽ có đối tượng ngay, bởi vì năm nay đã 24 tuổi, gia đình sốt ruột thúc giục, bảo cô ấy chưa đi coi mắt thì bây giờ phải đi. Sắp tới cửa ải cuối năm, các bà bác cô dì đều bắt đầu tấn công.
Tôi đề nghị cô ấy chuẩn bị một bức tranh, vẽ đối tượng trên đó, chỉ cần có người hỏi, thì đưa bức tranh này cho người nhà xem.
R cảm thấy đó là ý kiến hay. Cô ấy hỏi tôi có nguyện vọng năm mớ gì, tôi nghĩ rồi trả lời: “Tớ hy vọng năm 2014 có thể đi qua nhiều con đường, gặp nhiều người hơn, thưởng thức càng nhiều phong cảnh.”
Không phải tỏ vẻ nghệ thuật, là hy vọng thật lòng của tôi.
Bởi vì tôi luôn cảm thấy, một người đi qua nhiều con đường, gặp được rất nhiều người, còn ngắm nhìn bao nhiêu phong cảnh, thế giới của người đó sẽ to lớn biết bao, tầm nhìn trở nên rộng lớn hơn.
Sau khi cúp máy, tôi liền pha cà phê bưng vào cho Hứa Tây Thần đang xem văn kiện trong phòng sách.
Nhất thời hứng khởi, tôi hỏi anh: “Năm mới anh có nguyện vọng gì?”
“Em có nguyện vọng gì?”
Tôi kể lại nguyên xi những lời ban nãy nói với cô bạn R cho anh nghe.
Anh trầm ngâm một hồi rồi nói: “Đi cùng em, cho dù đi qua bao nhiêu con đường cũng không sao, trong khi gặp gỡ nhiều người chỉ cần có em là được, em chính là phong cảnh đẹp nhất trong mắt anh, cho nên em thích ngắm những phong cảnh khác thì anh sẽ cùng em ngắm.”
“Anh đừng có tình tứ như vậy.” Tôi chớp mắt, kháng nghị nói, “Cái này không phải nguyện vọng năm mới, không tính, anh nói lại đi.”
Anh giơ tay ôm tôi vào lòng, hơi nhướn mày, nói: “Có con ngay lập tức, tính không?”
“…” Tôi gật đầu, đáp, “Tính.”
Anh nghe xong cười rất vui vẻ…
—
Ngày 17 tháng 1 năm 2014
Dạo này tôi và Hứa Tây Thần cứ ở nhà tôi vài ngày, rồi sang nhà anh ở vài ngày.
Hôm nay ăn xong bữa tối, tôi đang viết tiểu thuyết trong phòng sách, người nào đó cầm đĩa trái cây đưa cho tôi.
Tôi ăn một miếng táo, rất thơm ngọt, liền hỏi: “Anh ăn không? Ngon lắm.”
Tôi đang muốn ngẩng đầu nhìn anh, anh lại cúi người hôn tôi, chạm vào môi tôi nhiều lần không nói, đầu lưỡi lại không an phận…
Qua một lúc, anh cảm thấy thỏa mãn bập môi, nói: “Ăn rồi, trái này ngon thật.”
“…”
Tôi còn chưa nói gì anh liền ôm lấy tôi: “Được rồi, yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm?” Tôi khó hiểu hỏi.
“Trách nhiệm khiến một cô gái xuân tâm nảy mầm ấy.” Hứa Tây Thần đứng trước mặt tôi, đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng.
Tôi yếu ớt mau chóng dời tầm mắt, cãi chày cãi cối nói: “Em làm gì có xuân tâm nảy mầm.”
“Mới nãy anh vừa hôn em, miệng cũng cảm giác được, trái tim em đập nhanh lắm.”
“Anh xác định anh dùng miệng cảm giác…” Tôi trừng mắt lườm anh.
“Cho dù thế nào, lúc nãy trái tim em đập rất nhanh.”
Tôi rốt cuộc tức tối nói: “Vớ vẩn, lồng ngực của anh bị người khác bất ngờ… ‘tập kích’, nhịp tim của anh sẽ không đập nhanh sao?”
Anh tỏ vẻ vô tội nhìn tôi: “Anh chưa từng nhận được sự đãi ngộ tốt như vậy, nếu không em tới tập kích anh một lần đi.”
“Được.”
Nhìn bộ dáng thực hiện gian kế thành công của Hứa Tây Thần, tôi nhất thời có xung động muốn đấm ngực dậm chân, tôi tự mình đào hố, còn tự mình nhảy vào nữa.
Hứa Tây Thần, anh…anh…anh…
Bảo tôi nói anh thế nào đây?
—
Ngày 19 tháng 1 năm 2014
Buổi sáng khi tôi đang đi làm thì nhận được điện thoại của Tây thiếu, anh phàn nàn nói rằng hôm nay là lần đầu tiên anh đến muộn, sau đó bị tôi cười nhạo một phen.
Người nào đó bực dọc kháng nghị: “Ai bảo em buổi tối không ngủ sớm còn đi ra ngoài chạy loạn chứ.”
Tôi lập tức trả lời: “Ai chạy loạn, hôm qua em chỉ ở nhà, còn ngủ sớm nữa đó.”
“Còn nói không chạy loạn, đêm qua chạy vào giấc mộng của anh, làm hại anh đến sáng cũng không muốn thức dậy!”
“…”
Tôi cười ha ha, đáp: “Anh mơ mộng xuân phải không?”
“Ừm.” Anh bỗng nhiên tỏ vẻ xấu xa nói, “Đồng Đồng, là giấc mộng rất hạnh phúc đó.”
“…”
Mơ thấy tôi, đương nhiên là giấc mộng hạnh phúc rồi, nhưng anh cũng đừng lên giọng hai chữ “hạnh phúc” chứ.
Thực ra đêm qua tôi cũng mơ một giấc mộng rất ấm áp, mơ khi xuân về hoa nở, tại đầu hẻm nhà tôi, tôi nhón chân nhẹ nhàng hôn anh.
—
Ngày 27 tháng 1 năm 2014
Hôm nay chúng tôi được toại nguyện đưa ba mẹ tôi và ba mẹ anh ra ngoài ăn cơm, ăn xong rồi cùng nhau hát karaoke.
Bữa cơm này ngoài việc xác định thời gian đính hôn của chúng tôi ra, tôi còn biết được hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, lúc trò chuyện mẹ Hứa Tây Thần có nói cho mẹ tôi biết, vốn là sau khi tốt nghiệp cao trung sẽ sắp xếp cho Hứa Tây Thần đi Glasgow du học, kết quả anh nhất định không đi, chỉ muốn học đại học ở Nam Kinh. Hồi đó bọn họ bắt anh phải nói ra nguyên nhân, vì thế lần đầu tiên hai người nghe được cái tên Tô Cảnh Đồng.
Chuyện thứ hai, hồi tết năm ấy, mẹ tôi đã nhận định Hứa Tây Thần là con rể tương lai, bà nói đi mua đèn lồng, ý muốn nói là con rể tốt vậy, đốt đèn lồng khó mà tìm được.
—
Ngày 14 tháng 2 năm 2014
Hôm qua khi xin phép với cấp trên, tuy rằng nhìn bộ dạng ông ta không tình nguyện cho lắm, nhưng tôi vẫn da dày nộp đơn xin nghỉ phép. Vì thế hôm nay tôi có thể ngủ nướng thỏa thích.
Nhưng đồng hồ báo thức lại vang lên…tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại, nhưng vẫn không thể tiến vào mộng đẹp.
Thế là tôi quả quyết cầm di động, đùa giỡn vị thiếu gia nào đó.
“(*^__^*) Tây Tây, anh có yêu em không…”
Qua chừng mười phút, anh vẫn chưa trả lời, khi tôi đang chuẩn bị đọc tiểu thuyết đã tải về điện thoại thì cửa phòng tôi chợt bị người khác mở ra.
Tôi hết hồn, bởi vì lúc này ba mẹ đều ra ngoài buôn bán, trong nhà không có ai.
Tôi nhìn qua bên kia, thế mà lại chẳng có ai.
Qua một lúc, người nào đó chọn dáng xong rồi đứng ở cửa, hát lên thâm tình chân thành: “Yêu chỉ một chữ, anh chỉ nói một lần, em cũng biết anh chỉ giỏi dùng hành động để bày tỏ.”
Anh hát xong câu này, liền thật sự hành động…
Vào dịp tết, tôi và Tây thiếu cử hành nghi thức đính hôn đơn giản tại nhà, một là coi như cho nhau danh phận chính thức, hai là cũng để ba mẹ hai bên yên tâm.
Buổi tối tôi lên mạng, thấy bạn trên mạng nhiệt tình thảo luận hôm nay là ngày lễ người yêu chia tay nhau, bởi vì hôm nay là duyên…tiêu…kiếp.
Tôi nhịn không được nói cho Tây thiếu biết, kết quả người nào đó sau khi nghe xong liền khinh thường hừ lạnh: “Đây là lời nguyền rủa từ hành tinh nào, cũng may bổn thiếu gia đã có danh phận chính thức.”
Tôi đáp: “Đây là…lời chúc đến từ trái đất, hy vọng người có người yêu còn có thể gặp một nửa khác tốt hơn.”
Anh không đếm xỉa đến câu trả lời của tôi, anh nắm tay tôi nói: “Đi thôi, trái đất nguy hiểm quá, chúng ta về sao Hỏa đi.”
Người nào đó thật sự bị trúng độc “Vì sao đưa anh tới” của tôi rồi. (cái này tôi vừa mới đăng lên weibo)
Tôi đang cười thả ga thì phát hiện người nào đó đang nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi liền hỏi: “Anh làm gì thế?”
Anh nhìn bên trái tôi, rồi nhìn sang phải, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Bị anh nhìn toàn thân như vậy tôi liền phát cáu, anh rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn nói: “Ừm, nhìn xong rồi, đây là bạn…già (lão bạn) tốt nhất về sau của Hứa Tây Thần.”
Anh cố ý kéo dài âm “lão”, hại tôi nghĩ đến anh sẽ nói bà xã (lão bà). Nhưng nghĩ kỹ lại câu này, tôi cảm thấy anh trả lời câu tôi vừa mới nói: Đây là…lời chúc đến từ trái đất, hy vọng người có người yêu còn có thể gặp một nửa khác tốt hơn.
Nhưng tôi không hỏi bạn già của anh, có phải anh trả lời cho câu này của tôi không, vậy các bạn cảm thấy thế nào?
—
Ngày 16 tháng 2 năm 2014
Hôm nay lúc ăn cơm, tôi nói với Tây thiếu: “Đợi khi xuân về hoa nở, chúng ta đi du lịch nhé.”
Anh gật đầu, hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Tôi suy nghĩ một lúc, vừa cười vừa đáp: “Em muốn đến Hải Nam xem băng tuyết, đến Cáp Nhĩ Tân ngắm ánh nắng rực rỡ, đến Bến Thượng Hải tại Bắc Kinh, còn có Cố Cung ở Thượng Hải. Chim cánh cụt ở Bắc cực và gấu Bắc cực ở Nam cực nhất định rất đáng yêu.” Nói xong chính tôi cũng không nhịn được mà cười thoải mái.
Hứa Tây Thần lại dửng dưng bình tĩnh trả lời tôi: “…Không thì chúng ta vẫn về sao Hỏa đi!”
—
Ngày 17 tháng 2 năm 2014
Hôm nay mấy đứa bạn thân nói về kiếp trước kiếp này, loại đề tài này đương nhiên kích thích sự hứng thú của tôi.
Sau bữa tối, tôi thuận miệng hỏi Hứa Tây Thần kiếp sau muốn làm gì.
Anh không hề do dự trả lời ngay: “Làm hàng xóm của em.”
“…” Tôi cười ha ha hỏi, “Làm hàng xóm của em làm chi?”
“Như vậy có thể cùng em thanh mai trúc mã.”
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe câu khoảng cách sinh ra cái đẹp ư?” Tôi liếc anh nói.
Lúc này anh đến bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng nói: “Anh chỉ nghe câu gần quan được ban lộc thôi.”
“…”
Tây thiếu làm việc tại ngân hàng, thường xuyên có bạn bè hỏi anh chuyện đầu tư quản lý tài sản.
Hôm nay tôi cũng vô giúp vui mà hỏi: “Có sản phẩm tài chính nào thích hợp với loại nhân viên nhỏ như em không?”
Kết quả người nào đó hừ lạnh một câu: “Không có gì thích hợp với em hết.”
“…”
Qua một lúc, người nào đó trông thấy tôi dùng bộ mặt bực bội nhìn anh, anh kiêu ngạo chỉ mình nói: “Em không phải đã đầu tư vào sản phẩm tốt nhất của ngân hàng bọn anh rồi sao.”
“…”
—
Ngày 20 tháng 2 năm 2014
Ngày mốt tôi sẽ tham gia kỳ thi chứng chỉ giáo viên, kỳ thi này là một loại chấp niệm.
Tôi đang phiền não, sách cũng không đọc, làm sao mới được đây? Tôi kể khổ với cô bạn thân W về đủ loại thiếu tự tin khi đi thi, cô ấy đáp: “Không sao đâu, may mắn thì đậu thôi, vận may của cậu không phải luôn rất tốt sao.”
Tôi trợn tròn hai mắt hỏi: “Bạn yêu, giờ này còn dựa vào may mắn ư? Hơn nữa, vận may của tớ tốt chỗ nào.”
Cô bạn thân hơi suy tư: “Cũng đúng, chuyện này phải nhờ vào nhân phẩm. Vận may của cậu đương nhiên tốt rồi, Tây thiếu chẳng phải bị cậu thu vào trong túi rồi sao.”
Tôi: “…”
Tôi vẫn nên chăm chỉ đọc sách thôi, bằng không ngày mốt có lẽ bị trượt ngay tại trường thi. Chỉ mong ông trời ban may mắn cho tôi, giống như ông ấy đã từng ban phúc cho tôi gặp được anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]