Chỉ cần ánh nắng tươi sáng như lúc ban đầu, tâm tình sẽ rộng mở trong sáng.
Hôm nay tôi hẹn anh họ Trang Tuấn và Hứa Tây Thần đi ra ngoài chơi, rốt cuộc qua anh họ tôi đã biết tại sao ngày đó anh ấy giúp Hứa Tây Thần hẹn tôi ra ngoài.
Hóa ra hai người họ quen nhau hồi cao trung, nhưng quan hệ chỉ bình thường (thật sự bình thường thôi…).
Bởi vì nữ sinh Y mà anh họ thích lại thích Hứa Tây Thần, lễ tình nhân năm ngoái còn hẹn anh đi chơi. Sau đó Hứa Tây Thần gọi điện cho anh họ nói rằng: “Tôi chỉ thích em gái cậu, chính cậu cũng thấy mà, nếu lễ tình nhân không hẹn được em gái cậu thì tôi sẽ hứa với Y.”
Cuối cùng, các bạn hiểu rồi đó…
“Trang Tuấn, cậu không cảm thấy hôm nay cậu rất sáng sao?” Khi ba người chúng tôi cùng nhau dạo phố, Hứa Tây Thần thản nhiên nói.
“Gì cơ?” Anh họ sửng sốt, khi phản ứng lại mới biết tên kia đang nói anh ấy là bóng đèn. Trang Tuấn cắn răng trả lời, “Hồi trước tôi và Đồng Đồng đi dạo, không biết cậu đang ở đâu nhỉ?”
“Tôi đang chờ cô ấy cùng đi dạo phố.” Anh tỏ vẻ thoải mái tùy ý.
Tôi nhìn anh họ, trong lòng thở dài: “Anh trai thành thật đáng yêu của tôi, anh không phải đối thủ của Hứa Tây Thần đâu.”
Vì thế tôi thay anh họ giải vây, liền hỏi Hứa Tây Thần: “Lễ tình nhân hôm đó, nếu em không đi, anh thật sự sẽ cùng Y đi chơi ư?”
“Sao thế được? Cả thể xác và tinh thần của anh đều chỉ thuộc về em.” Hứa Tây Thần lập tức mỉm cười dịu dàng cất tiếng, “Anh chỉ lừa cậu ta thôi.”
Kết quả anh họ nghe vậy càng tức tối hơn… Bởi vì cuối cùng anh ấy cũng không theo đuổi được nữ sinh Y kia, còn đưa em gái mình đền bù cho anh.
Đây chẳng lẽ cái mà mọi người gọi là tiền mất tật mang sao.
Đúng vậy, tôi chính là binh lính không chính trực kia.
……
—
Ngày 21 tháng 8 năm 2012
Mấy hôm nay ở nhà coi đi coi lại Natsume Yuujinchou, một bộ hoạt hình ấm áp đáng yêu cùng với lời thoại thật thà chất phác.
Có một hôm khi tôi đang coi lại Natsume phần 4, tôi chợt nảy sinh ý nghĩ nói với Hứa Tây Thần: “Nếu em là Natsume, thì cho anh làm con cáo nhé.”
“Em có khái niệm về giới tính và gia súc hả?” Hứa Tây Thần nghe xong hừ lạnh một câu.
“Không có không có, em sẽ làm Natsume.” Tôi đắm chìm trong thế giới của Natsume, tôi rất thích cậu thiếu niên ấm áp, sạch sẽ và trong sáng.
“Vậy anh muốn làm Nyanko-sensei.” Hứa Tây Thần hơi suy tư một chút rồi nói.
“Tại sao, con cáo rất đáng yêu mà.” Tôi tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.
“Con cáo đó đau khổ vì tình không thích hợp với anh, hơn nữa người luôn ở bên cạnh bảo vệ Natsume không phải là nó…”
“Nhưng Nyanko-sensei là nam mà, Natsume cũng là nam.” Tôi yếu ớt trả lời.
“Vừa nãy không phải em đã nói em không có khái niệm về giới tính và gia súc ư?”
“…”
Quên đi, tôi vẫn là Tô Cảnh Đồng của tôi thôi.
—
Ngày 30 tháng 9 năm 2012
Hôm nay là sinh nhật tôi, người nào đó cứ một mực muốn tặng quà cho tôi.
Tôi thấy anh suy nghĩ mệt óc liền nói: “Nếu không anh viết thơ đi.”
Người nào đó nhướn mày cười, làm ra bộ dạng sáng tỏ.
Chạy vào phòng sách, bắt đầu múa bút thành văn.
Qua một hồi, người nào đó rất đắc ý đặt một tờ giấy trước mặt tôi.
Tôi đương nhiên biết trong thời gian ngắn như vậy anh không thể nào sáng tác một bài thơ văn vẻ cho tôi.
Anh mượn một câu trong bức thư tình của Thẩm Tòng Văn gửi cho vợ Trương Triệu Hòa, tôi đọc lại có cảm giác xúc động muốn rơi lệ.
Anh viết: Anh đã đi qua những cây cầu ở rất nhiều nơi, từng ngắm rất nhiều vầng mây, từng uống rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu một người trong năm tháng đẹp đẽ.
Trong thời gian đẹp nhất, cuộc gặp gỡ hoàn mỹ, nếu đã yêu nhau tại sao không ở bên nhau?
—
Ngày 8 tháng 11 năm 2012
Bước vào năm bốn đại học, học kỳ đầu tôi ghi danh thi bằng lái xe, đã kéo dài lâu rồi, hôm qua mới vừa thi xong, đang ngồi đợi bằng lái. Hứa Tây Thần gửi tin nhắn chúc mừng, nội dung như sau: anh chắc chắn em chạy xe không vượt quá 60 km/h.
Ông tướng này sao lại hiểu tôi đến vậy, vừa nãy thôi tôi mới nói với bạn cùng phòng, cho dù có bằng lái, tốc độ chạy xe của tớ chắc cũng không vượt qua 60 km/h đâu.
—
Ngày 19 tháng 12 năm 2012
Hôm nay là tròn một năm tôi và Hứa Tây Thần ở bên nhau, bởi vì máy bay đến trễ, hiện tại anh vẫn còn ở trên máy bay, sáng mai mới đến Thượng Hải.
Thực ra mỗi lần sau khi anh trở về Anh Quốc, tôi luôn thích ngẩng đầu nhìn máy bay trên trời, bởi vì tôi hy vọng người tôi yêu sẽ ở trên đó.
—
Ngày 20 tháng 12 năm 2012
Ngày mai chính là tận thế trong truyền thuyết, hôm nay khi tôi đến đón Hứa Tây Thần, anh trông mệt mỏi ôm lấy tôi nói: “Hãy gọi anh là người bay trên không.”
Tôi mỉm cười nói: “Đi thôi, người bay trên không, em đã đặt phòng xong rồi.”
Hứa Tây Thần lắng nghe, hai mắt lập tức tỏa sáng nhìn tôi, hỏi: “Em suy nghĩ xong rồi?”
Tôi gật đầu, có gì để suy nghĩ chứ.
Anh hưng phấn đi theo tôi đến khách sạn gần trường, sau khi tới khách sạn, sắc mặt anh trắng bệch, hỏi: “Sao lại là phòng hai giường.”
Tôi nói: “Anh cũng biết rồi đó. Nếu không phải ký túc xá của anh đã có sinh viên mới dọn vào, em lo anh ngủ một mình hơi thê lương, nên em không về ký túc xá ngủ mà đến đây với anh đó?”
Buổi tối tôi và anh mỗi người nằm trên giường đơn, Hứa Tây Thần ở đối diện, tỏ vẻ đáng thương lảm nhảm: “Baby, anh ở bên đây cô đơn hiu quạnh lạnh lẽo.”
“Lăn đi.” Tôi nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.
“Lăn ra giường sao?” Anh nói vô lại, một mình lăn lộn trên giường.
“…” Tôi quyết định không để ý tới anh, có đôi khi im lặng là vàng.
Nhưng bỗng nhiên, anh dùng tốc độ nhanh như chớp chui vào trong chăn của tôi, mặt dạn mày dày nói: “Anh đến giúp em làm ấm ổ chăn.” Nói xong anh liền ôm chặt tôi, hoàn toàn không cho tôi cơ hội đẩy anh ra.
—
Ngày 21 tháng 12 năm 2012
Sáng sớm tôi vừa mở ra đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn thấy một đôi mắt chuyên chú và thâm tình, tôi ngáp một cái rồi nói, “Buổi sáng tốt lành.” Giấc mộng đẹp ngọt ngào vẫy gọi tôi về, nhưng tôi không quên nói buổi sáng tốt lành với anh, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
Hứa Tây Thần sờ mặt tôi, sau đó hậm hực hỏi: “Baby, hôm nay là tận thế, when we have sex?”
“Mợ nó, anh không thể nghĩ tới cái khác hả.” Tôi hét lớn, lập tức bật dậy.
Nói xong tôi liền hối hận, mở to mắt nhìn anh đang lăn lốc.
Không ngờ anh lại rất vui sướng nói: “Mau tới…anh đây.”
Tôi vừa nói gì nhỉ… Tôi nhắm mắt coi như không nói gì: “Em không có chức năng này.”
Sau đó truyền đến tai tôi là tiếng hát ai oán: “Anh luôn mềm lòng, mềm lòng, tự mình gánh vác tất cả vấn đề.”
“…”
—
Ngày 1 tháng 1 năm 2013
Tận thế không tới, trái đất vẫn chuyển động như trước, chưa từng dừng lại.
Năm mới tới rồi, tôi và Hứa Tây Thần đi dạo Nam Kinh.
Hôm nay chỗ này náo nhiệt lạ thường, trên đường có đôi tình nhân thân mật, nhưng khiến tôi cảm thấy ấm áp chính là một đôi vợ chồng già tóc bạc tay trong tay bước chậm trên lề đường.
Khoảnh khắc đó tôi nghĩ rằng: cho dù tình yêu trên đời muôn màu muôn vẻ, nhưng hạnh phúc mỗi người đều giống nhau.
—
Ngày 20 tháng 2 năm 2013
Tôi đang dạo weibo, vô tình nhìn thấy hai hình vẽ, một hình chàng trai hệ miêu khi ôm bạn, cánh tay dù siết chặt nhưng vẫn dịu dàng, thích lắng nghe bạn nói, không nói lời nào, còn chàng trai hệ khuyển thì thích ôm bạn sát rạt, hôn bạn điên cuồng, sờ này sờ nọ.
Bỗng nhiên Tây thiếu gọi điện qua, tôi liền hỏi anh: “Anh cảm thấy anh là hệ miêu hay là hệ khuyển?”
Anh hơi nghĩ ngợi một lúc, hỏi: “Em thích mèo hay cún?”
Tôi cảm thấy cách hỏi của anh hơi kỳ lạ. Tôi nhìn hệ khuyển “hôn điên cuồng” “sờ này sờ nọ”, cuối cùng dứt khoát nói: “Em thích mèo.”
Bỗng nhiên tôi nghe được đầu dây bên kia truyền đến một tiếng rất dịu dàng: “Meo ~~”
Tây thiếu thân yêu, sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ?
—
Ngày 25 tháng 2 năm 2013
Tôi bắt đầu thực tập tại một công ty phần mềm máy tính gần nhà, làm công việc viết bài quảng cáo. Sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, công việc thoải mái, thỉnh thoảng có thể viết tiểu thuyết, ngoài việc tiền lương không cao lắm, những cái khác đều ổn.
Hôm nay Hứa Tây Thần gọi điện báo với tôi anh cũng quyết định về nước thực tập, tôi đương nhiên ủng hộ, bởi vì như vậy chúng tôi có thể luôn ở bên nhau.
—
Ngày 6 tháng 5 năm 2013
Bởi vì thực tập ở Tô Châu, cho nên trong ba tháng này, đám chị em chúng tôi tha hồ gặp nhau. Phần lớn thời gian đều không có mặt bạn trai, thỉnh thoảng Hứa Tây Thần sẽ đi cùng tôi.
“Tây thiếu, anh làm sao nhận được công việc thực tập hiện tại thế?”
“Anh dữ dằn quá đi.”
“Đúng đó, hâm mộ ghen tị ghê.”
Cũng khó trách mọi người hâm mộ như vậy, bởi vì công việc thực tập đầu tiên của anh: phó trưởng ban bộ nghiệp vụ của ngân hàng quốc tế XX.
“Ba tôi là chủ tịch.” Hứa Tây Thần thản nhiên đáp lại, giọng điệu tỉnh bơ.
Tất cả mọi người đều hít vào thật sâu. Còn tôi nghe lời này, thấy giống như câu ba tao là Lý Cương, cảm thấy nhức đầu quá.
Sau đó trên đường trở về, tôi rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Ba anh thật sự là chủ tịch ngân hàng hả?”
“Đương nhiên không phải.” Lông mày kiếm của Hứa Tây Thần nhướn lên, mau chóng trả lời.
Anh nói vậy khiến tôi thoải mái không ít, tôi vỗ ngực, thở phào một hơi.
Không ngờ sau đó anh bổ sung một câu: “Chủ tịch là ba nuôi của anh.”
“…” Cái này, có khác biệt rất lớn sao?
“Thực ra xã hội chính là vậy, nói với người khác mình nhờ quan hệ mà ngồi vào vị trí này, người ta mới cảm thấy đương nhiên, cũng sẽ không cảm thấy chênh lệch bao nhiêu.” Hứa Tây Thần cầm tay lái, mắt nhìn phía trước lạnh nhạt nói, “Kỳ thật khi anh nộp sơ yếu lý lịch và phỏng vấn, ba nuôi anh còn chưa được điều qua đó.”
Tôi rất tán thưởng cái nhìn của Hứa Tây Thần, bỗng nhiên cảm thấy anh chững chạc trưởng thành hơn tôi tưởng tượng.
—
Ngày 1 tháng 6 năm 2013
Mấy hôm trước tôi quay về Nam Kinh xử lý một số chuyện vặt để bảo vệ luận văn tốt nghiệp, mấy hôm trước Hứa Tây Thần cũng quay về Glasgow để thuyết trình luận văn tốt nghiệp.
Hôm nay là quốc tế thiếu nhi, cũng là ngày tôi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, tất cả đều rất thuận lợi. Buổi thuyết trình chấm dứt, tôi gọi điện báo cho Hứa Tây Thần, anh nói ngày 6 anh sẽ trở về, về thẳng Tô Châu, tôi nói được.
—
Ngày 3 tháng 6 năm 2013
Hôm nay bạn học cùng lớp mặc áo cử nhân chụp ảnh tốt nghiệp, đi dạo trong sân trường quen thuộc, tôi chỉ cảm thấy mình là khách qua đường vội vã, sau khi chụp chung ảnh kỷ niệm thì rời khỏi.
Buồn bã chia tay tựa như cảm cúm, lan tràn trong sân trường, tàn phá bừa bãi.
Bốn người trong ký túc xá đang ở trước tháp chuông nhảy lên chụp hình vui vẻ, tôi chợt phát hiện anh cũng đang mặc áo cử nhân, trông rất phong độ đứng cách đó không xa nhìn tôi.
Thì ra lớp bọn họ cũng ở gần đây chụp hình tốt nghiệp, anh định sau khi cùng họ chụp ảnh kỷ niệm xong thì sẽ đi tìm tôi, nhưng không ngờ lại tình cờ gặp tôi ở đây.
Nhìn qua đám người xa xa, trong đầu tôi hiện lên một câu: không sớm một bước, không muộn một bước, thì ra anh đã ở đây.
Anh bị mọi người đẩy qua bên cạnh tôi, sau đó tôi và anh đứng ở bậc thang, mọi người xung quanh đều chụp ảnh cho chúng tôi. Bạn học quen thân hay không quen, cho dù thế nào, tôi đều cảm ơn các bạn đã chứng kiến tôi và anh cùng đi trên con đường tình yêu.
Khoảnh khắc chúng tôi được mọi người vây quanh ôm lấy nhau, tôi hiểu được thời sinh viên của tôi không hề có tiếc nuối.
Có lẽ thanh xuân của chúng tôi đã tốt nghiệp, nhưng tình yêu của chúng tôi vĩnh viễn không kết thúc.
—
Ngày 27 tháng 6 năm 2013
Tôi tiếp tục ở lại làm việc tại công ty thực tập ban đầu, hôm nay sau khi tan tầm, lần đầu tiên tôi gặp mặt ba mẹ Hứa Tây Thần, ba mẹ anh đều đã gặp tôi nhưng tôi vẫn chưa chính thức đến thăm hỏi ba mẹ anh.
“Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng…” Thấy tôi chần chừ tại cửa, Hứa Tây Thần lén cười nói.
Tôi nhéo mạnh bên hông anh: “Anh nói ai xấu hả?”
“Anh nói anh…” Hứa Tây Thần thở dốc vì kinh ngạc cũng không kêu đau, tôi biết vừa rồi mình xuống tay hơi nặng. Nhưng sau đó tôi liền lấy lại tinh thần, rất dũng cảm bước vào nhà anh.
Vừa vào đến nơi, mẹ anh dịu dàng cầm tay tôi nói: “Đồng Đồng, dì luôn nghe Tây Tây nói về cháu, nghe đến nỗi lỗ tai sắp bung kén rồi, rốt cuộc thằng bé chịu đưa cháu tới đây.” Ba anh cũng là người rất ôn hòa. Có lẽ bởi vì tôi ở đây, bọn họ đều trao đổi bằng tiếng Trung, thỉnh thoảng theo thói quen cũng nói vài câu tiếng Anh.
Ăn cơm xong, Hứa Tây Thần kéo tôi tới phòng anh, để tôi ngồi trên sofa bên cửa sổ, anh rất đắc ý nói: “Rốt cuộc anh đợi được ngày này rồi.”
Tôi không nói gì nhìn anh, chợt phát hiện chữ Phúc nằm sau lưng anh chẳng hề ăn nhập với căn phòng trang trí tao nhã này, tôi nhìn kỹ, đây chính là món quà tôi tùy tiện tặng anh vào tết âm lịch năm đó.
“Chữ Phúc đó là món quà đầu tiên em tặng anh.” Hứa Tây Thần thấy tôi bàng hoàng, anh giải thích.
Tôi lại ngước mắt nhìn, ở trên giường có con thỏ mặc âu phục, trên tủ đầu giường là tấm ảnh tôi và anh chụp chung, trên tường treo bức họa anh vẽ tôi, khắp nơi trong phòng anh đều có hồi ức về chúng tôi.
“Tây Tây ~~” Đây là lần đầu tôi không kiềm lòng gọi anh như vậy, tôi vươn tay ôm eo anh, lắng nghe nhịp tim của anh, cảm giác hạnh phúc nồng nàn ùn ùn ập tới, tôi nhịn không được nói, “Em yêu anh.”
“Baby, anh chờ câu này của em lâu rồi…” Anh cũng ôm chặt tôi, sau đó cúi đầu dịu dàng hôn lên cánh môi tôi.
Nhưng mà, khi bờ môi chúng tôi vừa chạm vào nhau thì cửa đã bị mẹ anh mở ra, mẹ anh tỏ vẻ xin lỗi nói: “I’m so sorry, mẹ phấn khởi quá quên gõ cửa, hai đứa tiếp tục…”
Tôi đỏ mặt nhìn mẹ anh mỉm cười rồi mau chóng đóng cửa bỏ đi, nhất thời có cảm giác làm chuyện xấu bị ba mẹ bắt gặp.
Tôi liếc nhìn Hứa Tây Thần, anh cũng tỏ ra hờ hững tự nhiên. Tôi đỏ mặt hỏi: “Như vậy có phải không tốt lắm không?”
Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà nhún vai nói: “Mẹ anh bảo chúng ta tiếp tục.”
“Còn muốn tiếp tục?” Tôi xoay người muốn rời khỏi phòng anh, nhưng bị anh giữ lại, khóe miệng anh nhếch lên hỏi, “Why not?”
Anh vừa nói xong, lãnh địa của tôi đã bị người ta đánh chiếm lần nữa, sau đó rơi vào tay giặc…
Chờ đến khi tôi ý loạn tình mê, anh nhỏ giọng nỉ non bên tai tôi: “Đồng Đồng, làm sao đây, em không trốn thoát đâu.”
Ai nói em muốn trốn, em vĩnh viễn sẽ không trốn khỏi thế giới của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]