Ngày 20 tháng 1 năm 2010
“Em không mệt sao?” Ngồi trên tàu cao tốc, Hứa Tây Thần ở bên cạnh bắt đầu hỏi tôi miết như Đường Tăng niệm kinh.
“Không mệt.” Tôi chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lạnh nhạt trả lời.
“Tại sao em không muốn ngủ trưa?” Anh vẫn không chịu bỏ qua.
Tôi che lỗ tai quay đầu lại, trừng mắt phẫn nộ lườm anh, anh còn hỏi nữa tôi sẽ bị thôi miên mất: “Đại ca, rốt cuộc anh muốn nói gì đây?”
“Em ngủ rồi có thể tựa vào vai anh.” Hứa Tây Thần vừa nói vừa vỗ vỗ vai mình. Sau đó còn cười gian xảo nói thêm, “Anh không làm đại ca nhiều năm rồi.”
“…”
Sau khi nghe xong tôi hoàn toàn không thèm để ý tới anh, quay đầu qua tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng trong lòng lại tươi cười nở hoa…
—
Ngày 12 tháng 2 năm 2010
Ngày mai là đêm giao thừa, hôm nay tôi và mẹ đến trấn trên mua đồ tết, vừa mới lựa xong chữ phúc và câu đối xuân, lúc đặt vào trong giỏ xe, một bóng dáng quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở góc đường đối diện.
Anh ngơ ngác nhìn tôi, sau đó lộ ra nụ cười mê chết người không đền mạng.
Anh tiến đến gần chúng tôi, sau đó rất lễ phép chào mẹ tôi: “Cháu chào dì, cháu là bạn học của Đồng Đồng, cháu tên là Hứa Tây Thần.”
Cảm xúc của tôi lúc đó, không nói rõ, không nói rõ, dù sao cũng là thẹn thùng xen lẫn căng thẳng.
Sau khi nghe xong mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-cua-anh-danh-ca-cho-em/2317597/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.