Chương trước
Chương sau
Cuối cùng bữa trưa cũngxong, Vệ Tử Minh và Mẫn Nhất Hàng ngồi lì ra một lúc rồi cuối cùng đành phảiđi, nhưng trước khi đi Vệ Tử Minh còn cố tình kéo Tiểu Vũ đến bên nói nhỏ:“Người anh em, cậu thế là không được, lửa gần rơm thế này mà còn làm không xongthì quả là uổng phí”, nói xong cười ranh mãnh nháy mắt. Tiểu Vũ vùng ra khỏitay cậu ta, tên tiểu tử này hôm nay quả là quá đắc ý rồi, hắn trừng mắt nhìnrồi quay lại ngồi ôm An An, gắt lên với hai người họ: “Mau biến đi, biến đi,gặp mấy người thấy phiền, nói chuyện lại càng mệt”.

An An nhìn vẻ mặt khóchịu của Tiểu Vũ khẽ cười: “Được rồi, họ đều đi rồi, còn bực à?”. Tiểu Vũ ômchặt cô, đúng thế, rốt cuộc cũng tống cổ được hai tên bệnh hoạn kia đi rồi, giờchỉ còn hai người thôi.

Tiểu Vũ nhẹ áp tay lêntrán cô, “Còn mệt không? Bị họ làm phiền mất cả buổi trưa”, Tiểu Vũ nhìn cô đầyyêu thương, An An cười: “Em khỏe rồi, đừng nhìn em như conmèo bệnh nữa”.

Tiểu Vũ cùng cô đi bộ vềnhà. Bỗng An An kéo Tiểu Vũ lại: “Tiểu Vũ, đưa em đi mua chút đồ, vẫn còn thiếumấy thứ đồ cá nhân”, ở khách sạn toàn dùng đồ của họ, giờ ở lâu dài phải đi muacho đầy đủ một chút.

Hai người lượn quanh siêuthị mua một hồi, ngoài vật dụng thường ngày còn mua ít đồ ăn, Tiểu Vũ muốn tẩmbổ cho An An, còn nói hai ngày nay ôm thấy rõ cô gầy đi. An An nghe xong đỏmặt, liếc nhìn những người mua hàng xung quanh, may là họ đều coi cô và Tiểu Vũlà đôi tình nhân nên cũng không để ý.

Tiểu Vũ đứng ở chỗ đồđông lạnh khá lâu, muốn nấu một món nào đó thật ngon cho cô, An An sung sướngkhông ngờ Tiểu Vũ ngoài cháo ra còn biết nấu cả cơm. Cô tỏ vẻ hoài nghi, TiểuVũ thấy cô có vẻ không tin, quyết định sẽ cho cô ăn một bữa no say thì thôi.

Bản thân hắn còn có baonhiêu điều mà cô chưa biết, vậy thì cứ từ từ tìm hiểu đi.

Hai người tay xách túi totúi nhỏ đón taxi về nhà.

Dạo một lúc mà đã đến bốngiờ chiều. Vừa về đến nơi, An An vào phòng sắp xếp lại đồ đạc. Sau khi dọnxong, đi vào bếp thì thấy Tiểu Vũ đang tất bật, trong lòng cô ngập trànniềmvui, mặc dù hắn lúc nào cũng nói không biết cách chăm sóc người khác, nhưng côlại thực sự cảm nhận được sự quan tâm từ hắn nếu như bình thường dễ gì hắn chịuxuống bếp vậy mà hôm nay vì cô mà tự tay làm tất cả.

Ảnh mắt tràn ngập ngọtngào, có hắn ở bên cô cảm thấy rất an toàn, giống như được ở trong chính ngôinhà của mình vậy. An An sững người đứng ở cửa phòng bếp, ngây ra nhìn theo vócdáng gầy gầy kia.

Hắn quay người lại, nhìnthấy cô đang ngẩn ra ở đó liền mỉm cười: “Sao thế? Muốn đến giám sát à? Yêntâm, chắc chắn không để em không nuốt nổi đâu”. An An bước tới gần: “Cần emgiúp gì không?”.

Tiểu Vũ khẽ đẩy cô: “Giúpđỡ thì chắc là cần rồi, nhưng chỉ cần giúp bằng cách ăn hết nó là được, nhữngviệc khác em không cần đụng tay vào, mau ra ngoài ngồi đi, ở đây nhiều khóilắm”. An An phụng phịu: “Em thích được ở bên cạnh anh”. Hắn hôn lên mặt cô mộtcái: “Ngoan, ra ngoài làm việc khác đi, em ở đây chỉ làm vướng chân anh thôi”,nói rồi nháy mắt với An An. Hắn lại bày ra trò nghịch ngợm gì nữa đây, chẳngcòn cách nào khác cô đành quay người bước ra.

An An ngồi xem tivi ởphòng khách, được một lúc thì mí mắt trĩu xuống, cô cảm thấy hơi mệt liền nằmngay trên sôpha chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau,bên ngoài trời đã tối mịt, An An dần tỉnh lại, bỗng thấy trên người đắp mộtchiếc chăn không biết từ lúc nào, cô ngồi dậy, vẫn còn nghe thấy trong bếp cótiếng động, lẽ nào còn nấu? Cô vén chăn ra, bước xuống xem thử.

Tiểu Vũ thấy cô tỉnh dậy,mỉm cười giục: “Đi rửa mặt đi, sắp xong rồi đây”.

Cô còn buồn ngủ khẽ gậtđầu, quay người đi vào rửa mặt, trong lòng vẫn đang tò mò, Tiểu Vũ sẽ nấu nhữnggì, không biết có ăn được không?

Lúc quay lại, Tiểu Vũ đãbày biện mọi thứ lên bàn rồi. An An bước lại gần nhìn, trông chẳng khác gì nhàđang có tiệc, bốn món mặn và một bát canh. “Không ngờ anh lại giỏi vậy”, côcười phấn khích.

Tiểu Vũ bước tới kéo ghế,ấn cô ngồi xuống: “Được rồi, đừng nhận xét vội, ăn thử trước xem”. An An cầmđũa, do dự, không biết nên ăn món gì trước đây, cá hấp, ớt xanh xào thịt nạc,ức bò hầm khoai tây, lại còn có canh trứng nấu rong biển.

Cô quyết định thử món cátrước, trông có vẻ không dễ làm, gắp một miếng lên cho vào miệng. Tiểu Vũ nhìnAnAn lo lắng, thấy cô nhăn mày liền hỏi: “Khó ăn lắm hả?”. Hắn không tin liềngắp một miếng lên thử, ngon mà. An An bật cười: “Rất ngon, đùa anh đó”. Tiểu Vũthở hắt ra, cô gái ngốc này dám dọa mình, khẽ cốc vào trán cô: “Ngon sao lạicòn có thái độ vậy chứ”.

“Bất ngờ quá, anh khôngchỉ biết nấu ăn mà còn nấu rất ngon”, An An cười đầy hạnh phúc.

“Em dựa vào đâu mà nghĩanh không biết nấu ăn?”, Tiểu Vũ đắc ý, phải nấu một bữa thế này để cô khôngdám đánh giá thấp hắn nữa.

“Lạ quá, nhìn đẹp traithế này, lạnh lùng thế này mà có thể tự nấu ăn, chẳng phải là rất lạ sao?”, AnAn nói nghiêm túc.

“Đẹp trai đâu phải lỗicủa anh, đẹp trai mà biết nấu ăn càng không phải cái tội.” An An thấy hắn nóithế liền bật cười.

“Trước đây anh vẫn thườngtự nấu ăn à?”, An An rất hiếu kỳ về cuộc sống của hắn.

“Không thường xuyên, lúcđi học thì nhiều hơn chút. Hai năm nay ra ngoài làm việc nên tự nấu cũng ítđi.” Hắn lắc đầu, lâu lắm rồi chưa nấu. Ăn cơm một mình cảm giác rất vô vị, thàra ngoài ăn còn hơn. “Đợt đào tạo này sao rồi? Huấn luyện viên đó còn nhầm anhlà nữ nữa không?”, An An nhớ lại lời của Vệ Tử Minh, không nhịn được cười.

“Ông ta còn dám nhầm”,Tiểu Vũ nhớ lại bụng còn ấm ức, hắn cao như vậy mà bị nhìn thành con gái, “Lúcđó anh dọa ông ta, còn nhìn lầm lần nữa thì liệu nhận hậu quả”.

“Dừ vậy hả? Chuyện này cũngđâu thể trách ai được, lúc anh không nói chuyện nhìn rất giống con gái, đặcbiệt là hàng lông mi dài, rất dễ khiến người khác nhầm lẫn.” Ai bảo hắn đẹp nhưvậy, người không quen mới gặp qua rất dễ bị Tiểu Vũ thu hút, nhưng khi tiếp xúcrồi mới thấy tính ngang ngược của hắn hoàn toàn không giống với vẻ đẹp điềm đạmbên ngoài.

“Anh giống con gái chồnào?”, Tiểu Vũ thấy không phục, giương mắt nhìn cô.

“Bây giờ cũng thấy giống,môi cong, còn làm nũng hơn cả con gái.” An An càng cười thích thú, Tiếu Vũ thậtdễ thương, chắc đang bực lắm đây.

“Được rồi, nói nghiêm túcđi. Ngày mai anh có phải đến công ty báo danh không?”, An An mới đùa chút màhắn đã xụ mặt không buồn ăn cơm.

Tiểu Vũ gật đầu, gắp vàobát cô miếng cá nữa: “Ngày maichính thức làm việc rồi”, đột nhiên nhớ tới haitên bạn thổ phỉ kia, hắn bật cười.

“Sao thế?”, An An tò mòhỏi.

“Nhớ tới hai tên lưu manhkia. Lần trước bị phạt chạy, anh gọi điện kể cho em nghe đó, haha, hai tên cởiáo, lúc chạy qua tòa nhà thì bị một xô nước đổ lên người, làm anh cười gầnchết. Hahaha.”

“Lẽ nào mấy cô gái khôngđể ý đến họ? Ngay cả đối với mấy anh đẹp trai cũng nỡ ra tay hắt nước”, An Ankhông ngờ họ lại xui xẻo đến vậy.

“Haha, tuyệt vời hơn ởchỗ, sau đó họ mới biết người dội nước là một bà thím, còn chửi họ làm ồn khôngngủ được, haha, đáng đời”, càng thấy thích thú, hai tên đó không ngờ cũng cólúc gặp phải tình cảnh này.

An An cười lắc đầu, haingười này đúng là quái đản, mỗi lần gặp họ đều có rất nhiều chuyện thú vị. Nhớlại chuyện trưa nay Tiểu Vũ bị họ làm cho bực mình, tò mò hỏi: “Trưa nay họ nóigì mà thấy anh không vui?”.

Tiểu Vũ vừa nghe, nụ cườidần biến mất. Cô ngốc này, muốn hắn giải thích sao đây, ánh mắt lộ vẻ bí hiểm:“Em muốn biết à? Được thôi, vậy thì trước hết phải đồng ý một điều kiện, anhmới nói cho nghe”. Lại còn ra điều kiện, không cần biết, dù sao người phiềnmuộn không phải là mình, An An nhìn lạnh lùng: “Không muốn nói thì thôi, khônghỏi nữa, dù sao em cũng chả tổn thất gì”.

“Nhưng anh muốn cho embiết”, Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt lấp lánh quyến rũ.

An An cảm giác như hắnlại muốn dọa dẫm cô, trong lòng hơi sợ, lắc đầu phản kháng: “Em không muốnbiết, không cần biết”.

Nhưng giọng hắn vẫn nhẹnhàng bay tới: “Xe như phụ nữ, một chiếc xe tốt giống như một người phụ nữtuyệt vời. Mà khoái cảm khi lái xe cũng giống như việc lên cao trào với phụnữ”.

Tức khắc, gương mặt cô đỏgay lên. Mấy người đàn ông này, trước mặt cô mà nói chuyện về phụ nữ không chútngại ngần, mà mình còn ngốc nghếch nói cái câu kia nữa. An An xấu hổ chỉ muốnchui xuống bàn, chắc đã bị hai người kia cười cho thối mũi. Hận nhất là cô đãkhông biết mà Tiểu Vũ còn chẳng chịu nói cho rõ ràng, giờ có giả ngốc cũngkhông được.

“Giờ em còn muốn anh đitìm xe lái không?”, hắn trêu chọc, cô bối rối không biết nên trả lời thế nào.Đây chẳng phải là cố ý hỏi ư? An An im lặng, hoàn toàn chẳng còncảm giác thèmăn nữa, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này, cô đặt bát xuống, vội nói:“Em no rồi, em đi rửa bát..nói xong cầm bát bỏ đi.

Tiểu Vũ ngồi đó nhìn theodáng đi vội vã của cô, miệng khẽ cười đắc ý, xem em còn chạy trốn được đến khinào? Hắn biết buổi sáng cô đề nghị ra ngoài ăn cơm là vì lo lắng, sợ hãi, nhưngbản thân lại cố tình muốn cô biết khát khao của hắn lúc này, đâu dễ bỏ qua chocô. Nhớ lại những nhớ nhung dằn vặt mồi ngày, trái tim hắn như thắt lại, cuốicùng cô đã gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay ra đã có thể chạm tới. Hắn khôngmuốn tiếp tục đợi chờ nữa, những ham muốn trong lòng càng ngày càng phức tạp,làm sao mà có thể kìm nén được nữa chứ.

Hắn cười sảng khoái hơnquyết định tiếp tục chơi trò này với cô. Trò mèo vờn chuột càng kiên nhẫn thìtận hưởng cảm giác chiến thắng cuối cùng càng tuyệt vời.

Còn An An thì chỉ lo lắngmà hoàn toàn không hề để ý tới âm mưu của Tiểu Vũ, cô ngốc này làm sao có thểlà đối thủ của Tiểu Vũ được, trò vui sắp diễn ra rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.