Về đến công ty, cô vẫncảm thấy những ánh mắt tò mò của mọi người. Mặc kệ tất cả, An An mỉm cười điqua họ, nếu chuyện gì cũng bận tâm thì cuộc sống này quả thật quá mệt mỏi,chẳng cần giải thích làm gì, muốn nghĩ thế nào thì cứ kệ họ đi.
Cô bước vào phòng, vừangồi vào bàn đã thấy Nhạc Vân đến sát bên cạnh: “Chị An, chị An, chị không saochứ”, Nhạc Vân nhìn vẻ mặt mệt mỏi của An An lo lắng hỏi. “À, chị không sao”,An An mỉm cười. “Lúc nãy, khi chị vừa ra ngoài, phó giám đốc Phương ở trong vănphòng nổi cơn tam bành, chẳng biết có phải là do chuyện của chị hồi sángkhông?”. Tiểu Vân thật sự lo lắng, cô vỗ nhẹ vào tay cô nàng trấn an : “Khôngcó gì đâu tiếp tục làm việc đi, ngày mai giám đốc Kiều về rồi, em gửi cho chịtài liệu để chị xem qua một chút”.
Có lẽ lời đe dọa của côcó tác dụng, mặc dù bà ta lên cơn trong phòng nhưng không dám tới làm phiền cô.An Anlắc đầu, quyết định tập trung vào công việc, không nên vì mấy chuyện nàymà để bị ảnh hưởng.
Thời gian trôi qua rấtnhanh, ngẩng lên nhìn đã thấy sáu giờ tối, mọi người trong công ty về gần hết.Mặc dù không muốn về nhà gặp cái gương mặt khó chịu kia nhưng chẳng còn cáchnào khác. Cô lấy lại tinh thần, thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.
Vừa bước vào cửa đã nghethấy giọng mẹ Minh Minh giận dữ hét vào điện thoại. Ngoài con trai bà ta ra thìcó lẽ chẳng ai đủ khả năng khiến người phụ nữ tao nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-chet-tiet-su-diu-dang-dang-ghet/3164536/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.