Một hồi chuông quen thuộclen qua cửa truyền vào, điện thoại! An An định thần lại, cô vỗ vỗ mặt, giữ bìnhtĩnh, mở cửa đi ra. Lúc ngang qua phòng khách vẫn thấy mẹ Minh Minh ngồi đó xemtivi, dường như còn bực mình vì thái độ lúc nãy của cô.
Tiếng nhạc kiên trì vanglên, càng đến gần càng to, như thể chờ đợi. An An lục tìm trong túi xách, tronglòng mỗi lúc một sốt ruột hơn, liệu Tiểu Vũ bực mình không? Nhưng càng hấp tấplại càng không tìm được, đầu óc cô bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng nhìn thấy chỗánh sáng hắt lên, cô vội vồ lấy, đúng là của Tiểu Vũ.
Tay run run cầm điệnthoại, cảm giác ngay cả giọng của cô cũng vậy. Không thể để cho Tiểu Vũ biết,tuyệt đối không thể! Liếm đôi môi khô rang, ấn nút nghe, cô ra ngoài ban côngnép mình sau cánh cửa. Lúc giọng nói quen thuộc đó vang lên, trái tim An An nhưmềm nhũn, cô nhớ hắn, thật sự rất nhớ. “Sao lâu thế mới nghe máy, ngủ à?” Đúnglà hắn có chút bực mình, nhưng may là chưa cúp máy.
“Vừa rồi tôi đang tắm”,trong bóng tối nụ cười cứng nhắc hiện ra, nhất định phải cười, nhất định phảivui bởi Tiểu Vũ luôn mong cô vui vẻ.
“Ý tôi là, sao gọi baolâu thế mới bắt máy, lẽ nào vừa về nhà đã không nhớ tôi nữa?”, Tiểu Vũ tráchmóc.
“Định tắm xong, chuẩn bịđi ngủ sẽ gọi điện nói chuyện thật lâu với cậu, cho nên dĩ nhiên phải làm xongcác việc khác”, trái tim cô dấy lên những cơn đau, nhưng nó lại bị đè xuống bởitiếng cười gượng gạo.
“Còn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-chet-tiet-su-diu-dang-dang-ghet/3164529/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.