Khoảng thời gian tươi đẹptrôi qua rất nhanh, nhìn từng phút từng giây vuột mất, tâm trạng An An dấy lênmột nỗi buồn khó tả, cô mong hạnh phúc này nán lại lâu hơn chút nữa.
Nhìn Tiểu Vũ bên cạnh nắmchặt lấy tay cô, cùng ngắm hoàng hôn đang khuất dần nơi cuối chân trời, chỗ đóđỏ rực lên một màu chói lóa. Người ta đều nói ánh tà dương rất đẹp, nhưng gầnđến xế chiều mới có thể chiêm ngưỡng nó, phải chăng mọi thứ đẹp đẽ đều chỉ tồntại trong thoáng chốc? Cô cứ ngồi nhìn mãi về phía đó, rất lâu không nói tiếngnào.
Tiểu Vũ bỏ tay ra, khẽvòng tay ra sau ôm lấy bờ vai cô: “Đừng nghĩ nhiều quá, tất cả những phiền muộncứ để cho tôi, được không?”. Hắn biết cô đang lo âu. Chia xa luôn khiến ngườita có cảm giác mơ hồ, những điều tốt đẹp đã trải qua giống như bị sự chia lynày cắt nhỏ. An An chầm chậm ngả vào vai hắn, mỉm cười hỏi nhỏ: “Chúng tathậtsự có thể bên nhau không?”. Tay hắn siết chặt lại: “Nhất có thể, chỉ cầnkiên trì, nhất định có thể”, giọng nói nặng trĩu, nhưng đầy sức mạnh. Cô cười,gật đầu, chẳng phải đã lựa chọn rồi đó sao? Tiểu Vũ lúc nào cũng ngang ngượckhông bao giờ cho cô rút lui, ngoài con đường đi tới vòng tay hắn ra hoàn toànkhông còn lối thoát nào khác. Hắn dùng sự ngọt ngào ấm áp và hạnh phúc để dẫndắt cô. Chính bản thân An An cũng thừa nhận rằng minh không còn khả năng khángcự nữa.
Cô nằm gọn trong lòng hắnkhẽ đưa tay ôm quanh hông Tiểu Vũ, mặt áp sát vào lồng ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-chet-tiet-su-diu-dang-dang-ghet/3164524/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.