Chương trước
Chương sau
Lúc này điện thoại độtnhiên vang lên. Cô rút điện thoại ^ra như một cái máy, quả nhiên là Minh Minh,nên nói với anh thế nào đây, do dự mãi An An mới lên tiếng: “Alô? Alô, em rangoài hít thở chút không khí, em...”, chưa kịp nói xong thì anh đã sốt ruột ngắtlời: “Vậy em về trước đi, tối nay anh không về”. Sau đó liền cúp máy, xem ra ởđó anh đang rất vui vẻ, hoàn toàn không hề lo lắng cô có xảy ra chuyện gìkhông, gọi điện thoại tìm được người rồi coi như chẳng còn điều gì nghiêmtrọng. Đó chính là con người của Minh Minh, chàng trai mà cô luôn tin tưởng.Đúng vậy, cô rất ổn, làm sao có chuyện gì chứ? Cúp máy, trái tim cô cũng bìnhtĩnh trở lại. vốn dĩ vẫn do dự không biết nên giải thích ra sao chuyện khôngquay lại chỗ đó, giờ thì xem ra việc này không cần nữa rồi.

Không biết hai người đãnói những gì, nhưng sau khi An An nghe điện thoại xong tâm trạng có vẻ càng xấuđi, nhất định là gã kia đang tìm cô. Hắn ghét bản thân mình như vậy, lần nàocũng xen vào chuyện người khác, không tài nào bỏ được việc lo lắng cho cô.Nhưng điều đó lại không hề làm An An cảm kích, cho đến cuối cùng cô vẫn quaytrở về bên cạnh anh ta. Đúng, là do hắn tự mình chuốc lấy phiền phức. Ngả ngườivề sau rồi đứng lên, phủi quần, xong xuôi Tiểu Vũ mới đưa tay về phía cô, thầmnhủ: Đưa cô ta về nhà thôi.

Cô quay mặt nhìn cánh tayđang chìa về phía mình, mãi lâu sau, cô mới nắm chặt lấy nó nhưng không chịuđứng dậy, ngược lại kéo mạnh hắn ngồi xuống. Hắn ngạc nhiên nhìn cô: “Tôi đưacô về”.

“Ở bên tôi, tôi khôngmuốn về.” An An ngước lên nhìn hắn, trong mắt là sự do dự và mong muốn đang đấutranh vật lộn. Cô không biết hậu quả sau câu nói này là gì, nhưng trái tim lạinói với cô rằng mình muốn làm vậy, vậy thì cứ làm đi.

Hắn không dám tin, từ từngồi xuống cạnh cô.

An An liền bỏ tay ra, khumchân lại, bắt chéo tay đặt trên đầu gối rồi tựa đầu lên đó, khiến cơ thể cônhìn càng gầy hơn. Cô hít một hơi thật dài, cố trấn tĩnh lại.

Họ cứ ngồi vậy, im lặngnghe tiếng nước của dòng sông đang chảy, thỉnh thoảng còn có tiếng còi hơi củanhững con thuyền từ đằng xa vọng lại. “Có phải tôi rất ương bướng?”, cô độtnhiên hỏi một câu khiến hắn không biết nên hiểu thế nào.

Tiểu Vũ không trả lời, imlặng nhìn mặt nước phía trước, chờ cô nói tiếp.

“Chắc là vậy rồi.” Côcũng không để ý đến sự im lặng của hắn, tự độc thoại: “Tôi luôn cho rằng quyếtđịnh của mình rất đúng, bất luận là trong tình yêu với Minh Minh hay là chuyệnxa lánh cậu”.

“Tôi và Minh Minh yêunhau đã sáu năm, anh ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi”, cô nói thản nhiên như thể đangkể một câu chuyện v người khác. Hắn sững người một chút, im lặng.

“Đúng thế, anh ấy cũng íttuổi hơn tôi. Dường như tôi luôn thích những người trẻ hơn mình. Khi tôi quenMinh Minh, anh ấy còn là một sinh viên, nửa năm nữa mới tốt nghiệp. Ban đầu tôikhông hề nghĩ mình thích đối phương, chỉ cho rằng cả hai là bạn bè tốt củanhau, huống hồ lúc đó chúng tôi không sống cùng thành phố, tôi có công việc củatôi, còn anh ấy lại là con cưng của gia đình”.

Cuối cùng hắn quay sang,nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, ánh mắt đó đang lấp lánh những kỷ niệm.

“Tất cả mọi người khinghe chuyện chúng tôi sống cùng nhau ai nấy đều lắc đầu, cho rằng tình yêu trênmạng quáviển vông. Nhưng tôi vẫn ngang bướng, bỏ lại gia đình, cha mẹ, côngviệc, thậm chí cả người bạn thân nhất của mình. Đến đây một thân một mình trongthành phố xa lạ này.” Đây là lần đầu tiên hắn được nghe câu chuyện về hai ngườihọ.

“Tôi luôn nhắc nhở mình,đừng sợ, nếu như thực lòng yêu thì hãy can đảm đón nhận. Nếu như bản thân đãsẵn sàng cho điều tồi tệ nhất thì có tổn thương nào mà mình không thể chịuđược?”, cô cười nhạt, “Tôi cũng sợ hãi, sợ sau khi Minh Minh nhìn thấy conngười thật của tôi sẽ thất vọng, sợ rằng anh ấy chỉ vì mê muội nhất thời mà yêutôi. Nhưng chúng tôi cuối cùng cũng sống với nhau, hơn nữa còn bên nhau sáu nămqua”.

An An ngừng giây lát,khụt khịt mũi, cố không để cho nỗi đau đớn theo nước mắt trào ra. Hắn không dámđưa tay qua, chỉ biết si ngốc ngắm gương mặt cô, “Đúng vậy, sáu năm, hơn nhữnggì tôi mong đợi rất nhiều. Tôi luôn nghĩ nếu như anh ấy không yêu tôi, thì mộthai năm chúng tôi sẽ chia tay, nhưng cho đến lúc này cả hai vẫn đang sống cùngnhau”.

“Tôi biết anh ấy đối vớitôi rất tốt, cho dù bạn bè xung quanh đều nói tôi đã cho đi nhiều hơn, vì anhấy mà bỏ lại gia đình, bạn bè để đến một thành phố xa lạ, phải thích nghi vớimôi trường mới. Hơn nữa họ còn nói tôi yêu anhấy nhiều hơn anh ấy yêu tôi.Nhưng họ đâu phải là tôi, làm sao họ biết được trái tim tôi đang nghĩ gì?” Côbướng bỉnh không để nước mắt chảy xuống, cố kiên cường nuốt ngược vào trong.

“Tôi đã đạt được thứ hạnhphúc mà tôi không nên có, thì tại sao tôi phải oán trách? Tại sao còn khôngbiết hài lòng?” Cô tự giễu cợt mình nói: “Minh Minh luôn nói tôi xấu xí, đúngthế, tôi chẳng phải quốc sắc thiên hương, thì dựa vào tài cán gì có một anhchàng điển trai như vậy yêu mến”, nói xong An An quay mặt sang nhìn hắn, khẽcười.

“Gia đình Minh Minh cũngphản đối, họ luôn muốn con trai mình phải tìm một cô gái vừa trẻ lại vừa đẹp,chí ít thì cũng là người trong vùng, do đó lúc họ gặp tôi, sự thất vọng của họtôi đều biết. Tuy nhiên Minh Minh yêu tôi nên trước mặt anh ấy, họ không dámphản đối, nhưng thực chất từ đáy lòng họ chẳng hề chào đón tôi. Vì vậy chúngtôi đã ynhau đến sáu năm rồi mà vẫn chưa kết hôn, mẹ anh ấy cứ viện cớ rằng cảhai còn quá trẻ, không cần gấp gáp.”

Nhẹ nhàng ôm An An vàolòng, hắn có thể đọc được nỗi buồn và sự mệt mỏi trong cô.

“Mà Minh Minh cứ như mộtcậu bé mãi không chịu lớn, chơi từ năm hai mươi hai tuổi đến khi hai mươi sáutuổi, trái tim anh ấy vẫn không quyết định được. Mặc dù chúng tôi có cãi cọ,nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay, lần nào tôi cũng là người thỏa hiệp,chấp nhận anh ấy và tiếp tục sống như vậy. Tôi luôn nghĩ, có lẽ đợi anh ấytrưởng thành hơn một chút thì mọi thứ sẽ ổn.” Giọng cô yếu ớt, buồn bã, có thểdốc hết tâm can để thổ lộ với người khác, bỗng nhiên An An cũng thấy lòng mìnhnhẹ hơn rất nhiều.

Cánh tay hắn siết chặthơn, hóa ra trông cô kiên cường cứng cỏi là vậy nhưng nội tâm lại đầy những lolắng và mềm yếu. “Tôi không như anh ta”, hắn khẳng định.

Cô ở trong lòng hắn cườikhẽ, sự rung động đó như đánh thẳng vào trái tim Tiểu Vũ.

“Tôi nhìn cậu liền nhớngay tới Minh Minh của thuở ban đầu. Trẻ trung và đầy tương lai”, cô ngồi thẳngdậy, nhìn thẳng vào mắt Vũ Minh, giọng đầy chua chát: “Tôi đã nếm qua sự chuaxót đau khổ khi yêu một chàng trai ít tuổi hơn mình rồi, cậu bảo tôi làm thếnào để chấp nhận tình yêu của cậu đây? Tôi hy vọng cậu sẽ có một tương lai tươisáng, đừng để bị trói buộc bởi sự mê muội trước mắt, con đường của cậu còn rấtdài, tôi không đáng đâu”.

Hắn rốt cuộc cũng đã hiểura, cô luôn khước từ hắn chẳng qua bởi vì cô đã trải qua nhiều cay đắng khi yêumột ngườikém tuổi. Nhất định cô cho rằng hắn chính là một Minh Minh thứ hai,rồi cũng sẽ phải nhận lấy sự căm ghét và ruồng bỏ của gia đình hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.