Trước khi gặp cô, Vũ Minhkhông biết thứ gì gọi là nỗi nhớ. Hắn luôn lập luận rằng, chỉ có những người ủymị sướt mướt mới lấy điều đó để làm cái cớ cho việc sa sút tinh thần của mình.Nhớ thì được gì, nếu như thật sự nhớ thì đi tìm cô ấy đi. Không thể ở bên nhauthì chí ít cũng có thể hỏi cho rõ ràng.
Hắn có lẽ không ngờ rằng,có ngày chính mình lại rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng mắc bệnh tương tưkhông cách nào nói ra được, chỉ có thể xếp chúng thành những nỗi nhớ vây xungquanh và dồn tận đáy tim, hy vọng nó sẽ bị thời gian làm cho phai nhạt, rồi dầntan biến đi. Nhưng chẳng ai nghĩ, mỗi cuộc gặp gỡ lại như một cái móc câu, lúcđêm khuya vắng vẻ lại trỗi dậy, như móc từ trái tim ra.
Hắn trở mình trên giườngmấy lần không thể ngủ được.
Căn phòng trống trải,nhuộm một màu tối đen, duy chỉ ánh trăng có bên cửa sổ chiếu lên mặt bàn ngaycạnh đấy. Thứ ánh sáng trắng ngần này giống như gương mặt cô, nhẹ nhàng vàtrong suốt. Quầng sáng trên bàn dần dần hiện lên bồng bềnh giữa ngày và đêm nhưđang nuốt chửng khuôn mặt của hắn.
Cũng có một buổi tối nhưthế, ồn ào như thế.
Hôm đó, vẫn như thường lệhắn đứng trước bàn đổi xu, gặp mấy cô gái khá lém lỉnh, nhưng đáng tiếc là cònquá trẻ, nói năng tùy tiện khiến hắn chẳng muốn để tâm. Không giống như cô,dừng lại, hỏi có nhận ra cô không. Nhưng hôm đó thoạt nhìn hình như cô có gìđấy lạ lẫm.
Suốt tuần cô đã đến bốnngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-chet-tiet-su-diu-dang-dang-ghet/3164424/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.