Lục Trường Sinh đứng dưới tán cây, hai chân cọ qua cọ lại để không bị tê. Lúc này đều đã sắp tới giờ Tuất rồi. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hàn Thiên đâu.
"Mẹ a, đừng nói tiểu tử này cho ta leo cây rồi nha."
Càng nghĩ, Lục Trường Sinh càng cảm thấy có khả năng này. Nói không tức giận thì đó chính là giả.
Ngay khi Lục Trường Sinh tức tối, muốn trở về tìm Hàn Thiên tính sổ thì y liền bắt gặp Tần Lãnh đang đi xuống núi. Vẫn là biểu tình lạnh lùng, bất cận nhân tình như ngày thường.
"Sư Ca, ngươi có việc cần xuống núi sao?" Lục Trường Sinh mon men tới gần, chớp chớp mắt, vô tội nhìn Tần Lãnh.
Tần Lãnh gật đầu, cũng không khước từ sự thân cận của y :"Ừ."
"Vậy..." Đôi mắt hơi lóe một chút, giống như đang tính toán gì đó. Lục Trường Sinh liền bày ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng :"Sư Ca~ Cho ta đi chung với ngươi có được không? Ở một mình buồn chán lắm."
Mặc dù không biết Sư Ca xuống núi làm gì, nhưng dẫn y theo để y giết thời gian thì hẳn sẽ không trở ngại đâu a?
Nhìn chăm chú Lục Trường Sinh, Tần Lãnh vẫn lạnh mặt. Chỉ là đưa tay xoa đầu y, động tác tràn đầy sủng nịch. Gật gật đầu.
"Cảm ơn Sư Ca, Sư Ca tốt nhất!" Lục Trường Sinh hoan hô. Sau đó liền cùng Tần Lãnh sóng vai xuống núi.
Về phần Hàn Thiên? Ha, vẫn là vứt ra sau đầu đi.
Ban đêm, đường phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-de-nguoi-yeu-nham-nguoi/3303557/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.