Vừa mắng ra khỏi miệng, Hàn Thiên tức khắc liền hối hận.
Mà bản thân Lục Trường Sinh thì đã trực tiếp đờ ra, thẫn thờ nhìn Hàn Thiên. Bất tri bất giác lại nhớ đến kiếp trước, cha mẹ của mình cũng đã bị tai nạn qua đời lúc mình mới lên sáu. Sắc mặt y liền hết thanh lại bạch, cuối cùng chỉ hóa thành một câu tự giễu :"Ngươi nói đúng, ta là kẻ không có cha sinh, không được mẹ dạy."
Nói xong, cũng không tiếp tục lưu lại nữa, Lục Trường Sinh liền xoay lưng đi. Mặc dù y không khóc, nhưng hốc mắt lại hơi đỏ lên. Bóng lưng lộ ra cô liêu.
Tần Lãnh ở đằng xa nhìn thấy một màn này, chân mày hắn liền không khỏi cau lại. Ôm kiếm đi tới, hỏi Hàn Thiên :"Chuyện gì xảy ra?"
"Ta..." Hàn Thiên muốn nói lại thôi.
Liếc mắt nhìn thấy mứt quả lăn lốc trên đất, lại nhìn thần sắc hổ thẹn trên mặt Hàn Thiên. Tần Lãnh giống như đã hiểu ra điều gì, hắn đạm mạc nhìn xem Hàn Thiên, từng chữ một giảng :"Mứt quả này là ta mua cho Sư Tỷ. Của ngươi, ở đằng kia."
Theo ánh mắt của Tần Lãnh nhìn sang, Hàn Thiên mới sửng sốt phát hiện, túi mứt quả của mình vẫn còn nằm nguyên ở trước rèm xe, chưa từng xê dịch qua. Cho nên nói, khi nãy là do hắn tự hiểu lầm. Không những làm đau tay của Lục Trường Sinh, mà còn nói ra những lời tổn thương y.
"Sư Ca, ta đi trước." Biết rõ lỗi lầm là do mình gây ra. Hàn Thiên lặp tức hướng Tần Lãnh nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-de-nguoi-yeu-nham-nguoi/3303536/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.