Edit: Tiểu Vũ
Thạch Lệnh Thanh không phải là một người biết ăn nói, Quý Dương cũng vậy. Khi hai người ở chung một chỗ, sẽ rơi vào im lặng kỳ quái. Liên Anh ở bên cạnh Thạch Lệnh Thanh, cảm nhận được, hắn cảm thấy bản thân khó chịu không nói ra được, thế là cũng im lặng theo.
Hắn khó xử, hai nhân vật chính kia tạo nên không khí gượng gạo cũng không thoải mái.
Quý Dương một mực nghiêm mặt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đều viết hai chữ trầm mặc. Xem ra Thạch Lệnh Thanh là một trong ba người có lẽ không lúng túng đến vậy.
Y im lặng thành quen. Chỉ là thỉnh thoảng vẫn đặt ánh mắt lên người Quý Dương, giống như có lời muốn nói, lại giống như không biết nói gì, chỉ đơn thuần muốn nhìn một chút.
Trước chạng vạng tối ba người đi ngang qua một tòa thành, thế là dứt khoát tiến vào tìm một nhà trọ nghỉ một đêm.
“Oa, sư tôn, nơi này thật là náo nhiệt đó.” Liên Anh vẫn luôn ngột ngạt ở một bên, nhìn khung cảnh náo nhiệt, bỗng nhiên cười nói với Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh gật gật đầu.
Y nhìn Liên Anh nói: “Đi dạo chơi một lúc đi, chúng ta sẽ tới khách điếm phía trước không xa chờ ngươi.”
Mặc dù Liên Anh là người hoạt bát vui tươi, không biết che giấu chuyện trong lòng thế nào. Nhưng nếu trở về quê hương của mình, đối mặt với vị huynh trưởng đã hoàn toàn thay đổi kia của bản thân, trong lòng cũng sẽ cảm thấy cay đắng. Chỉ là không nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-de-luon-co-the-tim-duoc-ta/3506683/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.