Chương trước
Chương sau
Thạch Lệnh Thanh ngồi bật dậy, hiện tại y cảm thấy mình không những bị xúc phạm, mà còn bị sỉ nhục nữa. Rốt cuộc hắn cho rằng y có bao nhiêu phóng đãng, mới nhận định y không phân rõ được ai là cha của hài tử mình mang.
Hết lần này đến lần khác Quý Dương liên tiếp dùng lời nói làm nhục y.
"Cút!" Thạch Lệnh Thanh phẫn nộ trừng hắn.
Quý Dương chợt phát hiện ra chuyện mà bản thân đã bỏ qua, lúc này làm sao có thể dễ dàng buông tha được.
Ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm Thạch Lệnh Thanh: "Ngươi trả lời ta."
Thạch Lệnh Thanh mím môi, tay lặng lẽ đưa vào trong chăn. Thạch Lệnh Thanh híp mắt, nhanh chóng xuất thủ, Quý Dương bóp chặt cổ tay y, khóe miệng nhếch lên, hắn nói: "Sư huynh, ngươi vẫn là nên thay đổi chút đi, cái thói quen hơi tức giận chút liền động đao. Cho dù không bị thương đến kinh mạch, nhưng bị đâm một đao, ta cũng sẽ rất đau."
Thạch Lệnh Thanh vùng vẫy không ra, lạnh lùng nói: "Đáng đời ngươi!"
Quý Dương híp mắt, nhìn y, không để tâm chút nào cười nói: "Đúng, đáng đời ta. Vậy thì sao, ngược lại ta muốn hỏi một chút là ai khiến ngươi rơi vào khốn cảnh hiện tại. Là ta, hay là đồ nhi tốt của ngươi?"
Thạch Lệnh Thanh nghe thấy hắn còn lôi cả đồ đệ Lý Úc của y vào, nhíu mày không nói.
"Sư huynh, ta thấy hình như ngươi quên mất một chuyện rồi."
Thạch Lệnh Thanh cau mày nói: "Trước đó ngươi thả ta ra đã."
Lúc này Quý Dương còn bóp chặt tay y hơn, y dựa lên thành giường, không còn chỗ lui.
Quý Dương cười khẽ một tiếng: "Vẫn nên nghe ta giải thích chút đi, ta cũng không muốn bị tát một cái nữa."
Thạch Lệnh Thanh trừng hắn: "Ta không có hứng thú nghe mấy lời âm dương quái khí của ngươi."
"Ngươi nhìn ngươi bây giờ có sự lựa chọn sao?"
Thạch Lệnh Thanh mím môi không nói.
Mặt y phủ đầy sương lạnh, cũng không nói chuyện, trừng thẳng Quý Dương.
Quý Dương cảm thấy nếu ánh sáng lạnh lẽo sắc bén trong mắt Thạch Lệnh Thanh có thể biến thành hình, sợ là sớm hóa thành cơn mưa kim băng đâm hắn thành cái rổ.
Quý Dương nhất thời hơi bị trấn áp, hắn buông hai tay ra, giơ tay làm động tác đầu hàng.
Thạch Lệnh Thanh tựa vào giường liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì, hỏi xong thì cút cho ta."
Quý Dương cũng không vòng vo, hắn hỏi thẳng: "Tại sao ngươi có thể xác định hài tử trong bụng không phải của ta?"
Thạch Lệnh Thanh ngây ngẩn một chút, sau đó y chế giễu lại: "Tại sao không thể? Ta và ngươi có quan hệ sao?"
Quý Dương sửng sốt, lần này không ngờ lại không nổi giận. Ánh mắt hắn kỳ quái nhìn Thạch Lệnh Thanh, hồi lâu mới nói: "Ngươi thật sự quên rồi, hay vẫn đang đùa ta?"
"Có ý gì?" Thạch Lệnh Thanh lạnh mặt hỏi thẳng.
Quý Dương nhìn biểu tình của Thạch Lệnh Thanh không có một tia giả bộ, thật sự không biết chuyện hắn nói là gì.
Hắn kinh ngạc, nhìn Thạch Lệnh Thanh, trong đầu tán loạn tiếng nổ "bùm" liên tiếp, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt Thạch Lệnh Thanh, nói ra từng câu từng chữ: "Năm tháng trước, chuyện ngươi bị một đám cường đạo hạ độc, ngươi quên rồi?"
Đồng tử Thạch Lệnh Thanh chợt co rút, làm sao Quý Dương biết được? Y đột nhiên có một loại dự cảm bất thường.
Quý Dương nhìn chằm chằm mắt y, bỗng nhiên không nói theo lời ban nãy nữa, đột ngột khẳng định: "Hài tử trong bụng ngươi là vì lần đó mà có."
Sắc mặt Thạch Lệnh Thanh trắng bệch, y há miệng thở dốc, chuyện không muốn nhớ lại nhất thời bị người ta đâm rách, không thể mở lời, y không có thói quen nói dối, môi run run, cuối cùng y run giọng nói: "Làm sao ngươi biết..." Làm sao lại biết y bị hạ độc, làm sao biết hài tử là vì một lần kia.
Quý Dương không trả lời, lúc này lại đổi thành câu nghi vấn: "Là Lý Úc dùng thân cứu ngươi?"
Thạch Lệnh Thanh cắn môi không phủ nhận.
Quý Dương nhếch môi, hắn cười một tiếng sau đó giống như trúng phải độc, càng cười càng lớn.
Buồn cười, quá buồn cười rồi.
Hắn khẳng định nghi ngờ của mình là để lừa Thạch Lệnh Thanh, không ngờ rằng đó là sự thật.
Hắn vẫn nhớ sau đêm đó tỉnh dậy, hắn sinh lòng thấp thỏm, không dám đối mặt với Thạch Lệnh Thanh lúc tỉnh táo trở lại, nghe thấy Lý Úc tìm đến, dứt khoát vùi đầu làm con rùa rụt cổ bỏ chạy.
Hắn thế nào cũng không nhớ nổi, một đêm kia Thạch Lệnh Thanh mất đi ý thức, làm sao có thể biết được đêm đó người hoan lạc thâu đêm cùng y là Quý Dương hắn.
Khi sư huynh của hắn tỉnh lại, thấy Lý Úc, nhất định đã hiểu nhầm người ở cùng với y đêm đó là đồ nhi của mình rồi.
Nực cười, quá nực cười rồi.
Sư huynh của hắn trong mắt không lọt hạt bụi, tuân thủ nghiêm ngặt lề thói, làm sao có thể lăn giường cùng đồ nhi của y được.
Tất cả điểm kỳ lạ đều đã có lời giải, vậy mà lại xuất phát từ một hiểu làm hoang đường.
Thạch Lệnh Thanh nhìn Quý Dương khó hiểu, lập tức trong lòng phát rét.
Đúng là rất buồn cười, y giữ mình suốt 28 năm cuối cùng lại phát sinh quan hệ rối loạn với đồ đệ của mình, còn nháo ra một sinh mệnh.
Quý Dương cười đủ rồi, nhìn về phía Thạch Lệnh Thanh một lần nữa.
Thạch Lệnh Thanh bị ánh mắt của hắn nhìn đến nổi da gà, thấy hắn tiến đến gần còn muốn lui về phía sau, đáng tiếc y đang dựa trên giường đã không còn đường lui.
Quý Dương nửa quỳ, dịu dàng nâng mặt y lên, Thạch Lệnh Thanh nghiêng đầu, trước khi y dùng tay đẩy ra, hắn đã buông tay, sau đó lại kiềm chế hai tay y lần nữa, ghé sát bên ta, nói ra từng từ từng chữ: "Đêm đó người giúp ngươi giải độc là ta."
Đồng tử Thạch Lệnh Thanh co rút, tim đập nhanh không ngừng
Cái gì...
Quý Dương cảm giác được thân thể Thạch Lệnh Thanh đột nhiên cứng ngắc, sắc mặt xanh trắng đan xen, mắt đầy vẻ không thể tin mà trừng hắn.
Quý Dương không hề báo trước cúi đầu chạm lên môi y, không cho phép y cự tuyệt xâm nhập, nụ hôn này không dịu dàng chút nào, ngược lại giống như tuyên bố chủ quyền, ý tứ đầy ắp chiếm hữu.
Thạch Lệnh Thanh không thể giãy giụa, chỉ có thể bị ép nâng cằm lên, mở miệng ra, bị hôn. Lúc y sắp không thở nổi nữa Quý Dương mới quyến luyến không thôi mà buông ra, liếm môi một cái, hồi tưởng lại mùi vị vừa rồi.
Sau khi được thả ra, đáy mắt Thạch Lệnh Thanh tuôn ra chút hơi nước, y che miệng khom người ho khan mấy tiếng, cuối cùng không biết bị sặc chất lỏng của ai.
Quý Dương nhẹ nhàng giúp Thạch Lệnh Thanh vỗ lưng, Thạch Lệnh Thanh chợt cứng người bật dậy, y hất tay hắn ra, dịch người về phía góc giường bên cạnh, ánh mắt viết đầy phòng bị, trừng hắn nói lớn: "Đừng chạm vào ta!"
Tay Quý Dương đỡ hai bên Thạch Lệnh Thanh, cười nói: "Xin lỗi, thân thể ngươi không có chỗ nào là ta chưa chạm qua. Nụ hôn lúc nãy có giúp ngươi nhớ ra một đêm kia người cứu ngươi trong lửa tình thiêu cháy là ai hay không?"
"Cứu ta? Rõ ràng là ngươi thừa dịp cháy nhà đến hôi của!" Thạch Lệnh Thanh tức đến xanh mặt.
"Hôi của?" Quý Dương lặp lại câu này, sau đó ánh mắt hắn sáng rực nhìn Thạch Lệnh Thanh: "Sư huynh ngươi không biết lúc người quấn lấy ta, ta đang nghĩ gì? Ta vốn không muốn làm gì cả, là ngươi không muốn tin tưởng ta. Cũng là ngươi câu dẫn ta... Sư huynh ngươi quên lúc đó ngươi câu nhân bao nhiêu, bình thường ngươi đối xử lạnh nhạt với ta thế nào, đêm đó lại nhiệt tình ra sao. Là ngươi khiến ta trở thành một nam nhân chân chính, nam nhân của ngươi."
"Câm miệng! Ngươi há mồm ngậm miệng gọi ta là sư huynh, có lúc nào ngươi đối đãi với ta như sư huynh!" Thạch Lệnh Thanh dùng ánh mắt khuất nhục chất vấn hắn.
Quý Dương cười: "Ta đã từng coi ngươi là sư huynh, là thân nhân duy nhất, nhưng ngươi lại không cần. Không sao, ta vẫn có thể làm nam nhân của ngươi, còn làm cha của hài tử trong bụng ngươi nữa." Quý Dương mắt sáng như đuốc nhìn Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh không nói được câu nào, y rủ mắt nhìn cái bụng nhô cao, trong mắt bi phẫn đan xen.
Quý Dương nhìn Thạch Lệnh Thanh xấu hổ giận dữ, trong lòng lại càng muốn bắt nạt y. Trong lòng hắn thật ra vẫn luôn có một luồng oán khí, cỗ khí kia từ khi Thạch Lệnh Thanh vứt bỏ hắn không quan tâm hỏi han đến liền bắt đầu mỗi ngày mỗi này xông vào tim. Hắn vẫn chưa vừa lòng, ở bên tai y, ác ý nói: "Một đêm kia quả thực quá khó quên rồi, so với đánh bại ngươi, không bằng khiến cho ngươi mất sạch tôn nghiêm, đổi sang một loại làm cho ngươi càng lưu tâm hơn, sư huynh, ngươi không biết tư vị thượng ngươi sảng khoái hơn gấp trăm lần so với đánh bại ngươi. Không ngờ rằng ngươi không chỉ có một dung mạo câu nhân khiến người ta nhớ nhung, còn có thể giống như một nữ nhân mang thai được. Sư huynh trời sinh ngươi nên bị người khác thao!"
Lồng ngực Thạch Lệnh Thanh đập dồn dập, trong nháy mắt y giơ tay lên, Quý Dương đã bắt được tay y, giễu cợt nói: "Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đánh ta lần nữa đâu."
Thạch Lệnh Thanh không rút tay ra được, mắt hơi đỏ, y bỗng nhiên nói: "Năm đó ta không nên nhặt ngươi mang về."
Mặt Quý Dương biến sắc, nhưng Thạch Lệnh Thanh đã rủ mắt không nói thêm gì nữa.
Đứa trẻ đó nuôi lớn từ nhỏ, bây giờ lại dùng loại ánh mắt này nhìn y.
Thạch Lệnh Thanh cảm thấy kinh hãi, hóa ra Quý Dương đối xử với y như này, vậy mà y vẫn luôn không phát hiện, Quý Dương dùng mắt nhìn nữ nhân để nhìn y.
Quý Dương u ám nhìn Thạch Lệnh Thanh, quan sát tỉ mỉ y, Thạch Lệnh Thanh rủ mắt khiến hắn nhìn không thấu thần sắc của y, một lúc lâu sau hắn buông tay, lùi lại cách ra một chút.
Thạch Lệnh Thanh vẫn không cử động, giống như rơi vào vòng xoáy đau khổ nào đó không thể tự thoát ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.