41.
Sư tôn không đồng ý ở yên trong môn phái làm bình hoa, tương lai của thế giới vẫn vô cùng tối tăm. Đã đủ sầu rồi, thế mà buổi sáng nọ, Sư tôn với Đại sư huynh còn cùng nhau thông báo với y một tin dữ: tiền quỹ cho nguyên liệu luyện đan đã cạn, nguyên liệu luyện đan cũng còn rất ít. Mà nguyên nhân lớn tới từ chính y.
Không phải cứ luyện đan thì sẽ thành công, tu vi của y quá thấp nên chỉ cần luyện một loại đan không phải đan sơ cấp thì tỉ lệ thất bại đã tăng gấp đôi so với bình thường. Chưa kể, để luyện tập cho nhuần nhuyễn, y hay có thói quen điều chế đi điều chế lại một loại đan. Số lượng đan dược phần lớn đều đem xuống dưới chân núi bán, nhưng bởi số lượng quá lớn nên có lúc bị từ chối, không bán được. Nguyên liệu cũng không phải sẵn có, căn bản không đi lên rừng hái thuốc thì cũng phải bỏ tiền ra mua. Cung vượt quá cầu, tiền bán ra không đủ bù vốn, tiền bị thâm thụt theo từng ngày. Còn chưa nói đến việc y đang tính luyện những loại đan cao cấp hơn, tiền nguyên liệu không hề rẻ. Mà chuyện quan trọng hơn, tiền bán đan và phù là một phần cốt yếu giúp môn phái chống đỡ qua giai đoạn khó khăn này, tiền không thể hoàn toàn đổ vào việc mua nguyên liệu được. Túm cái quần, trong một, hai tháng tới, cậu buộc phải giảm tốc độ luyện đan của mình để tiền quỹ ổn định trở lại.
"Con đừng buồn, mới mười hai tuổi đã luyện được Bổ Huyết đan chứng tỏ thiên phú không tồi." Sư tôn nhìn bộ mặt thất thần của y, lên tiếng an ủi.
"Đúng vậy, sư đệ. Trong thời gian này đệ chú ý tu luyện nâng cao tu vi, không có gì là không tốt." Đại sư huynh chêm vào.
Dù hai người kia ráng sức trấn an thế nào, chỉ có một suy nghĩ quanh quẩn trong đầu y, đến nỗi y thoát ra một câu:
"Chúng ta quả là nghèo."
Sư tôn lẫn Đại sư huynh đều lập tức câm nín.
42.
Do y tích cực luyện đan và vẽ phù nên cũng được Đại sư huynh chia cho một phần tiền bán được. Sau khi nói chuyện với Sư tôn với Đại sư huynh xong, y tức tốc chạy về phòng kiểm tra số tiền tiết kiệm của mình. Đáng tiếc chỉ chục đồng bạc lẻ và khoảng một tá linh thạch. Số tiền này không đủ mua nguyên liệu cho một lần luyện đan.
Khác với hiện tại, trước khi sống lại, y vốn là kiếm tu. Kiếm tu chỉ cần một thanh kiếm để luyện tập, tiền đổ vào bí kíp nhưng nếu may mắn vớ được hay cướp được bí kíp của ai thì không thành vấn đề lớn. Chưa kể kiếm tu có vũ khí bản mệnh thường sẽ là kiếm, quý giá hơn loại kiếm đúc bằng kim loại bình thường. Chính bởi bản chất kiếm tu không đòi hỏi quá nhiều tiền bạc, cho nên đến đời này khi chuyển sang luyện đan vẽ phù, y mới cảm nhận rõ nét cái nghèo của môn phái. Không phải nghèo bình thường mà là cực kì nghèo luôn á, nghèo đến thảm thương. Thảo nào trong mười ba đồ đệ đầu tiên, không tính y, đã có đến 9 kiếm tu.
Y khóc không ra nước mắt. Với tình trạng kinh tế như hiện tại, e rằng kế hoạch chuẩn bị cho việc sống sót trong tương lai sẽ bị gián đoạn một thời gian. Vì sự sinh tồn của môn phái lẫn toàn thế giới, y cần phải nghĩ ra cách kiếm tiền!
Trong lúc đang rối rắm, y lại thấy Ma tôn tương lai lén lút đi theo Sư tôn.
Đem chôn, đem hắn đi chôn thì tương lai mới đảm bảo, cũng không cần tiêu nhiều tiền nữa.
43.
Thời gian qua mau, chớp nhoáng tháng mười hai đã đến, sinh thần của Ma tôn tương lai cũng đến. Sư tôn phá lệ một lần tự tay xuống bếp nấu cho Ma tôn tương lai một bát mì trường thọ, Đại sư huynh tự tay làm bánh trôi nước chia cho tất cả mọi người cùng ăn. Bữa trưa hôm đó giống như một lễ sinh thần nho nhỏ dành cho Ma tôn.
Y thật lòng có chút tò mò với hương vị mì. Thực ra thời y còn nhỏ, chỉ cần Sư tôn ở lại trong phái không đi ra ngoài thì sẽ xuống bếp tự tay nấu mì trường thọ cho các đồ đệ. Có điều sinh thần của y, Sư tôn lại thường hay ra ngoài. Thành ra y chẳng mấy khi được ăn mì trường thọ của Sư tôn. Người nấu mì trường thọ cho y là Đại sư huynh. Năm nào cũng là Đại sư huynh nấu, thẳng tới tận khi môn phái bị diệt. Y khi đó quan hệ với Ngũ sư huynh khá tốt, nên sinh thần của Ngũ sư huynh hay được Ngũ sư huynh chia cho một phần mì trường thọ do Sư tôn nấu ăn thử. Chuyện đã quá lâu rồi, mùi vị mì trường thọ của Sư tôn cũng đã phai nhạt.
Thấy y chốc chốc liếc bát mì của mình, Ma tôn tương lai nghiêm mặt nói: "Không cho."
Húp một ngụm nước bánh trôi ấm nóng, y thản nhiên đáp: "Ai thèm chứ?" Sau đó bỏ viên bánh trôi màu đỏ vào miệng, nhắm nghiền hai mắt hưởng thụ vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi lẫn hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực. Đại sư huynh đã nghiền một ít linh thảo trộn vào bột bánh trôi, cực bổ cho người tu luyện. Mỗi màu là một loại linh thảo khác nhau.
So với vị Sư tôn cứ dăm bữa nửa tháng ra đi, Đại sư huynh mới chân chính là người lo lắng chu toàn cho tất cả các đồ đệ của phái. Mọi chuyện sẽ ít nhiều thay đổi khi phái cải cách, nhưng đó là chuyện của ba năm sau. Mặc dù cũng chịu ơn cứu mạng của Sư tôn, cũng được Sư tôn đưa về phái, có điều người y thân thiết trong phái lại không phải Sư tôn. Thậm chí nói tình cảm của y với Sư tôn khá là lạnh nhạt cũng chẳng sai. Thành ra với mì trường thọ do Sư tôn nấu, y chỉ đơn thuần là tò mò, chả có đến nửa điểm thương tâm việc Sư tôn chưa bao giờ nấu cho mình một bát mì.
44.
"Sư đệ hôm nay sao thế?" Đại sư huynh cười cười nói, tay vỗ vỗ lên thiếu niên đang ôm chặt eo mình.
"Đệ chỉ muốn ôm huynh một chút thôi." Y vục mặt vào ngực Đại sư huynh, thì thầm. "Ôm một chút, về sau lớn hơn rồi muốn ôm cũng không được huynh cho phép nữa."
Đại sư huynh nghe thế phá lên cười. "Nếu đệ muốn, dù là mấy trăm tuổi ta cũng không tiếc một cái ôm cho đệ."
"Được." Y ngẩng đầu cười, đôi mắt cong cong. "Huynh không được nuốt lời."
Bàn tay của Đại sư huynh vỗ vỗ đầu y, một tay khác đặt lên vai y. Đại sư huynh nghĩ gì đó rồi lại nói: "Là do mì trường thọ của Sư tôn đúng không? Không sao đâu, về sau sẽ có dịp Sư tôn nấu mì sinh thần cho đệ."
Nhưng y biết là không có ngày đó. Để xây dựng tiếng tăm cho môn phái, Sư tôn luôn hành sự bên ngoài. Đến khi tái quy hoạch lại phái, Sư tôn căn bản có quá nhiều đồ đệ, không còn tự xuống bếp nấu ăn cho từng người nữa. Y cũng chẳng lấy gì làm đau buồn, vẫn muốn nói rõ ràng cho Đại sư huynh hiểu: "Đệ không cần. Đệ thích mì trường thọ do Đại sư huynh nấu. Sinh thần của đệ, huynh nhất định phải nấu mì cho đệ đấy!"
"Được thôi." Đại sư huynh nhoẻn cười, vỗ vai y. Y biết dù không đòi hỏi, Đại sư huynh vẫn sẽ luôn nấu mì trường thọ cho y.
Ngày ấy khi được Thanh Dương Tử cứu thoát khỏi địa lao của Ma tôn, y mới nhớ ra rằng sinh thần năm đó y không được ăn mì trường thọ do Đại sư huynh nấu. Đã mấy năm rồi không được ăn. Sinh thần năm tiếp theo, Thanh Dương Tử đem cho y một viên nội đan. Nội đan của Đại sư huynh. Khi phá hủy con rối hình người, Thanh Dương Tử đào ra được, mang về cho y. Suốt một ngày, y giữ chặt lấy viên nội đan của Đại sư huynh mà khóc. Y sợ lúc chạy trốn sẽ làm mất, nghiền nát viên nội đan đó ra, hòa với nước, uống vào bụng. Y không phải ma tu, y không có cách nào dung hợp nội đan của tu sĩ khác với bản thân mình, nên y chỉ có thể uống vào bụng.
45.
Sau sinh thần của Ma tôn tương lai mấy ngày thì Sư tôn lại ngự kiếm bay đi, một lần nữa không biết khi nào mới trở về. Ma tôn tương lai ảo não mất cả tuần, còn y thì sầu khổ chuyện đêm lạnh chẳng ngủ nổi. Cũng may y đã có dự trù trước. Từ lúc Ma tôn tương lai không đồng ý ngủ chung nữa đã tìm Ngũ sư huynh xin học vẽ phù làm ấm. Đại sư huynh vốn là kiếm tu, với luyện đan và vẽ phù biết qua, nhưng thành tích không thực sự tốt. Mấy cái lông gà vỏ tỏi thì không sao, có điều phù giữ ấm không hẳn là loại phù đơn giản bởi người làm loại phù này phải chú ý đến nhiệt lượng lẫn thời gian hoạt động của phù cùng một lúc. Nhiệt lượng quá thấp thì không đủ hiệu quả, quá cao cũng không tốt, chưa kể thời gian ngắn dài rất khó xử lý. Ngũ sư huynh thiên bẩm về vẽ phù, loại phù làm ấm không gây khó dễ được. Đó cũng là lý do đời trước, Ngũ sư huynh có thể tặng y nhiều phù làm ấm như vậy, đều là phù Ngũ sư huynh tự tay vẽ. Y còn tiện thể có Sư tôn ở trong phái, mang mấy là phù mình vẽ cho Sư tôn chỉ điểm, kết quả thu lại không tồi.
Thế là sau khi Sư tôn một lần nữa rời phái, y đã thủ được cả xấp phù làm ấm do tự tay mình vẽ, đủ dùng cho tới tháng ba. Đêm đến, khi chú làm ấm của Đại sư huynh kết thúc, cái lạnh phả vào mặt, y run run dán phù, sau đó tận hưởng cảm giác ấm áp mà phù mang lại. Trước khi mắt tiếp tục một lần nữa díu với nhau, y liếc qua giường của Ma tôn tương lai, thấy hắn đang run run rẩy rẩy cuộn tròn thành một đoàn.
Ha. Người trưởng thành phải ngủ một mình.
Y mặc kệ, xoay lưng về phía Ma tôn tương lai mà ngủ ngon lành.
Cứ như vậy hai hôm, đến hôm thứ ba, Ma tôn tương lai rốt cuộc không chịu nổi, giương đôi mắt trách cứ nhìn y dán phù. Y nói: "Không cho." Ma tôn tương lai lại lí nhí hỏi liệu cả hai ngủ chung như trước được không. Y suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Vẫn là không nên kết thù với Ma tôn tương lai ha.
Thế là cả hai lại như trước, ngủ chung.
46.
Tính ra thì, sau một thời gian quan sát, y cảm thấy khi không có Sư tôn ở trong phái, Ma tôn tương lai quan hệ với những đồ đệ khác không đến nỗi tồi. Hắn vẫn kiệm lời như cũ, gần như cả ngày không nói câu nào, một tuần số lần mở miệng đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lại không phải đặc biệt khó gần. Đại sư huynh còn khen hắn có tố chất kiếm tu, hắn gập người cảm ơn. Nhị sư huynh muốn hắn phụ việc bếp núc, hắn chăm chú làm. Ngũ sư huynh muốn hắn giúp mài mực, hắn ngoan ngoãn làm không phản đối. Thập nhị sư đệ muốn đi chơi nhưng không được cho phép nên oa oa khóc lớn, hắn rất nhanh chóng bế bé lên dỗ dành.
Duy có một lần hắn làm tất cả mọi người một phen hoảng loạn. Chẳng là trong môn phái, nữ đồ đệ ít hơn nam đồ đệ nhiều. Mười ba đồ đệ đầu tiên của Bạch Nhật tiên quân chỉ có đồ đệ thứ mười Vũ Nhược Hoa là nữ, thời điểm này mới mười tuổi. Chẳng hiểu sao thập sư muội lại nhắm trúng Ma tôn tương lai, ngày thường ăn cơm còn phải ngồi chung bàn mới chịu. Một hôm, đang giờ nghỉ trong lúc luyện kiếm, cô nàng bất thình lình hôn chóc một phát lên môi của Ma tôn tương lai đang ngẩn ngơ ngồi nhìn xa xăm. Thế là... Ma tôn tương lai cho cô nàng ăn một đấm. Một đấm dường như còn chưa đủ, Nhược Hoa bị vật xuống đất ăn nện túi bụi. Đại sư huynh và mọi người phải vội lao vào tách hai đứa ra. Tới lúc bế được Nhược Hoa đi chữa thương, mặt cô bé đã biến thành cái bánh bao, tay chân xanh tím. Y mang máng nhớ đời trước, hình như cũng có một màn này.
Hầy, dám cướp nụ hôn đầu của Ma tôn tương lai. Đúng là lá gan to như bầu trời.
Cả sư môn nháo nhào từ chiều đến tối, Đại sư huynh tét đít Ma tôn tương lai, còn phạt cấm ăn cơm tối. Lúc y quay về phòng, Ma tôn tương lai đang ngồi xếp bằng trên giường, mặt mũi hung ác, giương mắt nhìn y như thể đang thách thức "Đấy, muốn mắng thì mắng thử coi."
Y lẳng lặng móc ra một quả trứng gà luộc đặt ở trên giường Ma tôn tương lai: "Này là từ bữa tối, ta để phần cho đệ. Ăn đi."
"Không ăn." Ma tôn tương lai cụt lủn đáp.
Y gãi gãi mũi, đặt quả trứng lên đầu giường, rồi giả vờ lật một quyển sách nói: "Thập sư muội là con gái người quen của Sư tôn, gia đình có biến nên được Sư tôn thu làm đệ tử. Chưa kể, Sư tôn luôn dạy phải đối xử với phái nữ nhẹ nhàng. Nếu Sư tôn biết chuyện đệ làm hôm nay, đảm bảo sẽ cực kì tức giận." Y quay sang quan sát sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Ma tôn tương lai. "Không chừng thấy đệ không thể hòa thuận được với người khác, trực tiếp trục xuất ra khỏi tông môn."
Ma tôn tương lai không nói được câu nào, thất thần ngồi một chỗ. Y đọc sách xong thì sắp xếp trải chăn đi ngủ, bắt Ma tôn tương lai cũng phải ngủ cùng. Nửa đêm, y nghe thấy tiếng bụng Ma tôn tương lai sôi lên "ùng ục", sau đó thấy người bên cạnh khẽ động. Sáng ngày kế tiếp, quả trứng ở đầu giường không thấy đâu. Dưới ánh mắt ra vẻ ta đây biết tất của y, Ma tôn tương lai ấp úng:
"Trứng... đêm qua... chắc bị chuột tha đi rồi."
Nghe Đại sư huynh kể, sáng đó Ma tôn tương lai đã đi xin lỗi Thập sư muội.
47.
Y cảm thấy thực ra sống như hiện tại không tồi. Đại sư huynh vẫn là người, ấm áp lo lắng chuyện của toàn phái. Các sư huynh đệ đều còn sống, dùng tên thật. Sư tôn vẫn tiêu dao tự tại nay đây mai đó đúng sở thích của người. Ma tôn tương lai chỉ là con cún cắn càn, vẫn có điểm dễ dạy bảo. Hết thảy mọi sự đau khổ đều chưa từng phát sinh.
Ai da, Ma tôn tương lai hiện tại ái mộ thì ái mộ, không nghĩ đến việc bắt cóc Sư tôn đem giấu đi nha. Chuyện yêu thích một người vốn không xấu, nhưng tuổi còn nhỏ đã có dấu hiệu cực đoan rồi, chả trách về sau mất khống chế. Y suy đi tính lại, tìm cách làm sao để trấn áp cái "tình yêu" của Ma tôn tương lai.
Y nghĩ, rồi lại nghĩ, rồi lại nghĩ. Thẳng đến khi tháng giêng tới, tuyết đã bắt đầu ngừng rơi. Dưới ánh nắng nhàn nhạt của mùa xuân, y nói với Ma tôn tương lai:
"Sư đệ à, ta thấy đệ nên tu luyện Vô tình đạo. Vô tình đạo rất khó tu, cả môn phái chỉ mình Sư tôn luyện được. Nếu luyện thành chẳng phải sẽ có thêm điểm chung với Sư tôn à? Tương lai, người ta nghĩ tới Vô tình đạo sẽ liền nghĩ tới Sư tôn và đệ, không phải sao?"
Y lấy hết nước bọt của mình để thuyết, có thể thấy được sự dao động trong mắt Ma tôn tương lai. Hắn thực sự đang tính đến luyện Vô tình đạo!
Có điều y không ngờ tới được chuyện Ma tôn tương lai sẽ nghiêm túc đem vụ tu Vô tình đạo hỏi ý kiến Đại sư huynh.
Y bị Đại sư huynh tét đít. Ma tôn tương lai lựa chọn không tu Vô tình Đạo.
48.
Y ôm một bầu trời buồn bực cho đến tận khi Tết sắp đến.
Sư tôn Bạch Nhật tiên quân không như những người tu đạo khác, người kì thực khá để ý sinh hoạt của người thường. Có lẽ bởi vì đại đa số đồ đệ của người thời điểm hiện tại vẫn phải sinh hoạt như phàm nhân. Thế nên những ngày lễ tết, người cũng đặc biệt chú ý. Trước Tết mấy ngày, Sư tôn một lần nữa hồi môn phái, đem về kha khá linh thạch cũng như nguyên liệu luyện đan. Kì này có mấy cây linh thảo cực quý hiếm, không biết Sư tôn đào ở đâu ra. Nhìn thấy vẻ mặt kích động của y khi kiểm đếm linh thảo, Đại sư huynh cong môi cười. Lúc Sư tôn đương ngồi một bên kiểm tra thử số đan dược vừa mới được luyện chế, y lại thấy cái đầu nho nhỏ ló ra đằng sau ngưỡng cửa. Cũng không chỉ một mình y để ý thấy.
"Thập tam sư đệ quả thực là thích Sư tôn ha." Đại sư huynh ghé sát tai y, thấp giọng nói, trong mắt đầy ý cười. Còn mắt y nghe câu ấy chỉ nổi hàn băng. Đại sư huynh ơi là Đại sư huynh, vì cái yêu thích đó của hắn, tương lai huynh sẽ bị biến thành con rối hình người đó!
Thực ra y đã nghĩ theo nhiều hướng. Để làm giảm thiểu nguy cơ trong tương lai, phải giảm thiểu sự yêu thích của "Thập tam sư đệ" với Sư tôn. Dụ dỗ Ma tôn tương lai tu luyện Vô tình đạo vốn là lựa chọn thứ hai, lựa chọn đầu tiên là làm cho Sư tôn gây ra bóng ma tâm lý cực lớn cho hắn. Bị bóng ma tâm lý khủng bố thì khỏi yêu đương gì sất. Có điều tiên nhân Sư tôn luôn ôn hòa, nho nhã, ép được Sư tôn đi tạo bóng ma tâm lý cho học trò không phải chuyện đơn giản.
Thôi, cứ là cố gắng thuyết phục Ma tôn tương lai tu Vô tình đạo có khả năng lớn hơn.
49.
Thời điểm thứ hai khi y thuyết phục Ma tôn tương lai là một ngày trước Tết. Ai dè Ma tôn tương lai lợi dụng chuyện này để tiếp xúc với Sư tôn, trực tiếp đem việc y xúi hắn tu Vô tình đạo trực tiếp tấu với Sư tôn. Y bị Sư tôn tét đít.
Để trả đũa, y tấu lại vụ Ma tôn tương lai đánh úp Thập sư muội. Quả nhiên vì vụ việc đã được giải quyết nên Đại sư huynh không bẩm lại chuyện này cho Sư tôn, Sư tôn nghe xong đen xì mặt. Ma tôn tương lai không những bị tét đít, còn bị mắng cho một trận và bị bắt chép lại 300 lần kinh thư.
Khỏi phải nói, bữa cơm tất niên sặc mùi khói súng giữa y và Ma tôn tương lai.
Dù vậy, y vẫn chưa bỏ cuộc. Vô tình đạo là con đường duy nhất mà y thấy có thể cứu rỗi chúng sinh!
Y dành nguyên mấy ngày đầu năm mới suy tính, y chính thức lên 13 tuổi, Ma tôn tương lai lên 11 tuổi. Mười năm ở chung giờ còn chín. Trong chín năm, phải ép được Ma tôn tương lai tu Vô tình đạo!