Lưu Mẫn Nhi vác bụng bầu 8 tháng của mình đi chậm rãi từ trên lầu xuống, bên cạnh còn có một nữ người hầu đang dìu tay cô, bởi vì dáng người cô nhỏ nhưng bụng thì khá to nên đi lại có chút khó khăn.
Phải, cô đã mang thai được 8 tháng rồi, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi là đứa bé cưng trong bụng cô ra đời.
Thật sự cô rất mong chờ đến ngày đó.
Những ngày tháng cô ở Khưu Mã gia vô cùng tốt, mọi người chăm sóc cô rất chu đáo, người yêu thương cô nhất phải nói đến ông ngoại Khưu.
" Bây giờ chỉ mới 6 giờ hơn thôi con thức sớm làm gì, sao không ngủ chút nữa " ông Mã Quang nhìn cô lên tiếng.
" Con đã ngủ no rồi, nằm nhiều quá cũng không tốt " cô cười đáp.
Gần cuối thai kỳ nên cô cảm thấy khó ngủ một chút, với lại hay đau lưng, chân và tay nữa, mỗi tối cô đều nhờ người hầu đấm bóp cho mình một chút mới thoải mái được.
Mang thai quả thật không dễ dàng gì nhưng cô nghĩ đến con của mình thì tâm trạng lại vui lên không ít, mọi thứ cô cố gắng đều vì bảo bối nhỏ này.
" Ông ngoại, chào buổi sáng " cô thấy ông ngoại Khưu đi tới thì liền cất giọng chào hỏi.
" Ừ, con cảm thấy thế nào, đứa bé có quậy phá nhiều không? " ông ngoại Khưu ngồi xuống đưa bàn tay già nua của mình chạm lên bụng cô.
" Có ạ, là con trai nên quậy một chút "
Bác sĩ đến khám khai nói là một cậu nhóc, đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cung-chieu-cua-hoac-canh/920022/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.