Khi anh bước vào công ty trợ lý Phùng thấy vẻ mặt khó chịu của anh thì lòng hắn bất giác lo sợ, anh lại bị làm sao thế này? Vừa sáng ra mà vậy rồi thì thử nói xem làm sao hắn sống nổi qua ngày hôm nay với anh đây?
" Cậu mua chiếc điện thoại mới về đây cho tôi " anh lạnh giọng ra lệnh.
" Vâng chủ tịch "
Hắn biết điện thoại đó là anh mua cho cô nhưng chưa đầy một năm vậy mà cô đã đổi ba chiếc điện thoại mới rồi đấy.
Là cô làm hư hay là do anh vậy?
Đúng là không có điện thoại cũng rất bất tiện thật, anh không liên lạc được với cô khiến lòng anh đứng ngồi không yên.
Nếu biết trước lần cãi nhau này không mang lại kết quả gì cho anh thì chắc chắn hôm đó anh sẽ không để mọi chuyện xảy ra như bây giờ.
Giờ thì cô qua Hoắc gia ở còn anh chỉ biết ngồi nhớ cô, đã thế bà Hoắc còn không cho anh vào nhà gặp cô nữa chứ.
Nhưng anh phải bằng mọi giá mang cô trở về, cô hãy chờ đó đi.
Gần 11 giờ trưa, Thẩm Đình Nam lại tiếp tục chạy đến Hoắc gia để đón mẹ mình, mọi thứ hắn làm đều có mục đích riêng, biết là cô ở đây nên hắn mới nhân cơ hội đó đến gặp cô.
" Chào bác Hoắc " hắn vào nhà thì cúi đầu chào bà Hoắc.
" Ừ, con ngồi đi "
" Vâng, Mẫn Nhi! Anh có mua ít bánh ngọt cho em này " hắn nhìn qua cô nói.
Chỉ cần đi chơi với cô một lần thì hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cung-chieu-cua-hoac-canh/920014/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.