Biết thế nào cô cũng hỏi đến vấn đề này, nếu như hôm qua cô không cau có với anh thì có lẻ hôm nay anh đã đưa cô đi rồi.
Cơ hội cũng là do cô đánh mất vậy thì đừng trách anh.
Gọi điện xong thì cô trả điện thoại lại cho quản gia Lê, anh và cô vẫn còn rất trẻ nên việc cãi nhau là chuyện thường tình nhưng quản gia Lê nhìn vẻ mặt ủ rủ của cô khiến ông cũng buồn theo.
Bởi vì mọi ngày cô đều cười cười nói nói rất vui vẻ đột nhiên trở nên trầm lặng hẳn làm cho ông không quen cho lắm.
Quản gia Lê đang suy nghĩ không biết là ông có nên nói vấn đề này với bà Hoắc không? Nếu cho bà biết thì mọi chuyện sẽ giải quyết ổn thoả sớm.
" Bà chủ, là tôi " suy đi nghĩ lại thì vẫn nên gọi điện nói với bà Hoắc.
" Có chuyện gì vậy quản gia Lê " bà Hoắc hỏi lại.
" Chuyện là.... thiếu gia và Mẫn Nhi đang giận nhau, tình hình cũng khá căng thẳng, khi sáng thiếu gia đi làm rất sớm, bà chủ, bà định bao giờ mới về "
Từ ngày anh và cô chuyển ra ở riêng thì bà Hoắc đã nhờ quản gia Lê xem chừng hai người và có chuyện gì thì báo lại cho bà biết.
Hôm qua nói chuyện với cô nghe giọng cô có chút là lạ, trong đầu bà cũng đã nghi ngờ rồi với lại cô trước giờ giữ đồ mình rất kỹ không thể nào tự mình là hư điện thoại được.
Lại là thằng con trời đánh này của bà, bà nhất định phải mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cung-chieu-cua-hoac-canh/920012/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.