Chỉ mới hừng đông, Hoắc Cảnh đã về tới biệt thự anh không nhanh không chậm tiến vào phòng ngủ của cô sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng.
Mẫn Nhi ngửi được mùi hương quen thuộc liền mở hờ mắt mình ra, thấy khuôn mặt của anh hiện ra đột nhiên trên môi cô nở nụ cười.
" Thiếu gia về rồi à " cô nói xong thì tiếp tục nhắm mắt ngủ nhưng tay thì lại ôm lấy cơ thể anh không buông.
Bộ dạng mớ ngủ của cô khiến anh không khỏi buồn cười, Hoắc Cảnh chỉ im lặng nằm đó để cô ôm mình ngủ.
Những ngày ở Anh thật sự mà nói anh rất nhớ cô, anh phải cố gắng xử lý công việc để về sớm với tiểu bảo bối của anh.
Cho đến 6 giờ sáng, lúc này cô giật mình tỉnh lại, mở mắt lên thì thấy khuôn mặt điển trai của anh hiện ra.
Cô đưa tay sờ thử, đúng thật là anh, cô không hề mơ, ban đầu cứ tưởng rằng do cô nhớ anh quá nên đâm ra ảo giác nhưng không.
Mẫn Nhi ngắm nhìn khuôn mặt của anh mãi không rời mắt, tính đến nay anh đi tận 4 ngày mới về và trong suốt hai ngày vừa qua anh đã không gọi cũng như nhắn tin cho cô.
Dù cô có gọi cũng không hề bất máy, Mẫn Nhi vì lo cho anh mà cô ăn uống không ngon miệng, ngủ cũng khá khuya để chờ anh gọi đến.
Người đàn ông này đúng là vô lương tâm mà.
" Nhớ anh lắm sao? " anh ôn nhu nói.
Ai thèm nhớ anh chứ?
Cô bĩu môi sau đó ngồi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cung-chieu-cua-hoac-canh/920010/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.