Chờ lúc về đến nhà sắc trời đã tối, bên trong biệt thự đèn điện sáng trưng, vì quá yên tĩnh nên lộ vẻ lạnh lẽo. Người giúp việc xếp hành lý của Dung Lục từ trên xe xuống một lượt rồi mang về phòng trước.
Tiếu Đằng đứng nhìn một chốc, mặt vô cảm: “Đồ đạc của cậu cũng nhiều quá nhỉ?”
Dung Lục cười hì hì: “Đương nhiên rồi, ở đây lâu mà.”
Khoé mắt Tiếu Đằng giật giật, bình tĩnh lên lầu, chạm mặt chị Hoàng đang bê chén đĩa đi xuống, Tiếu Đằng nhìn đĩa bánh ngọt trên bàn: “Tiếu Phác ăn tối chưa?”
“Tiểu thư vẫn khó chịu, đưa vài lần đều không ăn, tôi đi làm lại…”
Tiếu Đằng nhíu mày, có người ngoài ở đây nên không tiện phát cáu, anh lạnh lùng nói: “Chị cứ để đó đi. Nó không ăn thì đừng cho nó ăn. Cưng chiều làm cái gì?”
Chị Hoàng nghe theo vội đi thu dọn, lại cười tiếp Dung Lục rồi bưng chén đĩa không xuống lầu.
Dung Lục đi theo vào phòng, thấy kiện hành lý to uỳnh của mình đã sắp xếp xong rồi, nhìn quanh phòng.
Phòng dành cho khách tuy đến lúc cần mới dùng nhưng vẫn được quét dọn mỗi ngày, thông gió thông khí, sạch sẽ tinh tươm, đồ dùng cũng đầy đủ cả. Kéo tấm mành lên là có thể thấy vườn hoa phong lan phía dưới, cảnh trí rất đẹp.
Chỉ là thiếu hơi người, không khí quá lạnh lẽo.
“Sau này cậu ở đây.” Giọng nói của Tiếu Đằng chẳng có vẻ gì là nhiệt tình hiếu khách, nhưng vẫn giữ bổn phận tiếp đãi, “Có yêu cầu gì thì nói luôn đi, không cần khách sáo.”
“Yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-co-ngoai-y-muon/112393/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.