Người phụ nữ kia dựa vào cửa sổ, quay đầu cười với anh.
Khuôn mặt dịu dàng, lúc cười rộ lên sẽ có lúm đồng tiền ở một bên má. Cô ấy xoã tóc, chân trần dẫm lên sàn nhà. Sườn xám đơn giản, vải tơ nguyên chất, mặc trên người có vẻ hơi lớn, lộ ra cần cổ trắng như tuyết.
Ngoài cửa sổ là một cây hoa mai.
Tiếu Đằng không nhịn được mà gọi cô, nhưng đôi môi không mở ra được, cổ họng khô ráp.
“Lăng…”
Dì Lăng. Chưa bao giờ anh chịu gọi như vậy, vì anh sợ chỉ cần mình gọi sẽ phân ra khoảng cách. Anh hận mình và cô có quan hệ máu mủ, dù cho có là họ hàng xa thế nào thì vẫn là thế.
Trên đời có nhiều người chẳng màng ý nghĩ thế gian, tại sao anh và cô lại không thể?
Anh không nghĩ ra.
Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng anh vẫn không nghĩ ra.
Sau đó anh cưới con gái của Đồng gia, một người phụ nữ rất lớn mật, lúc lớn lên đầy đặn xinh đẹp. Không cần biết anh có thích hay không, cuộc sống cứ như vậy trôi qua, người phụ nữ kia sinh cho anh một đứa con trai và ba đứa con gái.
Ít nhất điều này chứng minh về phương diện nào đó anh cũng là một người chồng đúng nghĩa.
Thế nhưng vợ anh lại ở cái tuổi mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng nên an phận làm ra chuyện đó.
Bỏ trốn theo người ta.
Trước khi đi chỉ để lại một câu, nói không chịu được anh.
Cô không chịu được anh cái gì? Anh cho cô kim cương hột xoàn biệt thự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-co-ngoai-y-muon/112390/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.