Chương trước
Chương sau
Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cả một năm bận rộn, mấy công ty vào thời điểm cuối năm lúc nào cũng làm cho Trịnh Dụ Chương nhức hết cả đầu, người giúp việc trong nhà bận bịu sắm sửa cho ngày Tết, Trinh Trinh đang được nghỉ kỳ nghỉ đông nhưng còn vài lớp học năng khiếu vẫn chưa xong, hễ có thời gian rảnh là cô nàng liền vội vàng phóng đi dạo phố cùng với bạn bè.
Trong nhà chỉ có mỗi An Minh Tri là thảnh thơi nhất.
Bộ phim vừa rồi đã diễn xong, bây giờ cậu đang trong một kỳ nghỉ dài, đoàn phim《Tổ chim》vẫn chưa gửi cho cậu tin tức gì, nhưng nhân vật này cũng coi như là thuộc về tay cậu rồi, nghe Ngụy Minh nói cũng phải đến giữa tháng Ba mới khởi quay.
Còn nếu không được nhận vai này, vậy cậu có thể nghỉ tới giữa năm sau lận.
Thực ra thời gian nghỉ ngơi dài đối với cậu mà nói thì không phải chuyện tốt đẹp gì, nghỉ ngơi ngắn thì gọi là nghỉ phép, còn nghỉ ngơi dài thì chính là thất nghiệp. Cậu cũng không muốn mình thất nghiệp đâu.
Diễn viên là cái nghề không được dừng lại nghỉ ngơi, một khi rời khỏi màn hình, rời khỏi tầm nhìn của khán giả thì lúc hoạt động trở lại sẽ vô cùng khó khăn. Hơn nữa nếu ở nhà quá lâu, An Minh Tri sẽ không thể yên lòng được, giống như lơ lửng trên không trung, không rơi xuống đất nhưng cũng không bay cao lên được.
Hay nói cho sẽ hiểu hơn, quá rảnh rỗi thì sẽ hốt hoảng.
Chuyện này làm cho An Minh Tri nhớ đến lúc mình đang chữa trị sau tai nạn xe cộ kia, mấy tháng đầu cậu dường như chỉ ở trong phòng bệnh. Vì thuốc và hormone làm cho người cậu biến dạng, cậu cả ngày trốn trong nhà không chịu ra đường, thậm chí căn phòng kế phòng cậu cũng không dám bước qua, không muốn gặp mặt bất kỳ ai, kể cả Trịnh Dụ Chương hay là Trịnh Trinh Trinh, dì giúp việc để cơm trước cửa phòng rồi rời đi thì cậu mới dám ăn.
Cậu cũng không muốn nhìn thấy đứa bé Trịnh Dư Dương đang nằm trong tã lót mà gào khóc kia, cho dù bé con đối với cậu vẫn luôn thân thiện, cho dù khuôn mặt của cậu không xinh đẹp đi nữa thì nó vẫn cười và chơi đùa với cậu như thường.
Nhưng An Minh Tri lúc đó nhìn thấy cậu nhóc chỉ càng thêm buồn bực mà thôi.
Trịnh Dụ Chương rất sợ tâm lý cậu xảy ra vấn đề, vội vã mời bác sĩ tâm lý đến khám cho cậu, An Minh Tri tất nhiên không chịu, cậu luôn sợ hãi hoảng hốt, tất cả dồn nén lại, một mình cậu khóc thật to trong phòng. Thậm chí có một lần, cậu chạy trốn vào nửa đêm, trốn đến căn nhà trước kia cậu ở cùng với Trịnh Dụ Chương, tự nhốt mình trong căn phòng không người tối om, ngay cả đèn cũng không dám bật.
Cuối cùng thì Trịnh Dụ Chương vẫn chạy khắp nơi đi tìm cậu, bọn họ về lại căn nhà kia ở trong một thời ngắn, nơi mà ngay từ đầu chỉ có hai người bọn họ mà thôi, mọi chuyện ở thời điểm đó Trịnh Dụ Chương đều nghe theo cậu, chiều chuộng cậu. Thực ra, cho dù An Minh Tri muốn làm gì đi nữa Trịnh Dụ Chương đều sẽ chiều theo ý cậu, hắn chỉ không muốn cậu tự làm tổn thương chính mình.
Có một chuyện mà cậu sẽ vĩnh viễn không biết được, Trịnh Dụ Chương khi biết tin cậu bị tai nạn xe cộ đã sốt ruột và lo lắng đến cỡ nào. Sự lo lắng và sợ hãi đó không kém gì thời khắc hắn đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ Trịnh Dư Dương được sinh ra đời, thậm chí còn lo sợ hơn gấp trăm lần. Và chuyện mà cậu sẽ vĩnh viễn không biết được, nếu như hắn bị đẩy ra trước hai lựa chọn, một là An Minh Tri, hai là Trịnh Dư Dương, Trịnh Dụ Chương sẽ không chút do dự mà chọn cậu.
Những chuyện như vậy, chắc chắn Trịnh Dụ Chương sẽ không nói cho cậu biết, chỉ là hắn chưa bao giờ nói qua một câu “Anh yêu em”, nên khiến cho An Minh Tri nghĩ rằng cậu chẳng hề quan trọng đối với hắn.
Khoảng một, hai tuần sau đó, cảm xúc của An Minh Tri mới dần ổn định lại, cậu chấp nhận để bác sĩ tâm lý khám bệnh cho mình. Cậu được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, kết quả chẩn đoán chỉ được đưa cho Trịnh Dụ Chương, cậu không biết, Trịnh Dụ Chương cũng chưa từng nói cho cậu biết.
Rất may sau đó tinh thần cậu phấn chấn trở lại, mỗi ngày cậu đều rèn luyện sức khỏe, uống thuốc đúng giờ, chú ý thực đơn, mỗi tuần đều đi đến bệnh viện mà Trịnh Dụ Chương tìm cho cậu để xóa đi những vết sẹo… Đoạn thời gian đó Trịnh Dụ Chương đã buông xuống rất nhiều việc ở công ty, hắn chuyên tâm ở nhà để chăm sóc cậu, cứ thế cứ thế, đi cùng cậu thoát khỏi đoạn đường u ám đầy bóng tối đó.
Tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt hơn, nếu như không có Trịnh Dư Dương.
Bởi vì bé con này, những hành động mà Trịnh Dụ Chương làm sau này đều giống như hắn đang chột dạ, chỉ làm như thế để bồi thường cho cậu mà thôi.
Chờ vụ tai nạn trôi qua được một năm rưỡi, An Minh Tri quay lại với sự nghiệp diễn xuất của mình, khởi đầu lại là một vai phụ không đáng kể, nhưng cậu thấy mãn nguyện. Những vai diễn của cậu đều được Ngụy Minh tìm giúp, tuy cũng có diễn vai nam một nam hai, nhưng kịch bản tầm thường, tất cả đều được cân nhắc dựa trên tình trạng sức khỏe của An Minh Tri, như thế này vẫn phù hợp với cậu hơn,
Mùa xuân năm ấy đã đến, mùa xuân của An Minh Tri cũng đã quay trở lại rồi.
Cũng như khi ấy gặp được Trịnh Dụ Chương, như cây khô gặp mùa xuân, vạn vật đều thức tỉnh.

Người bận rộn hơn cả mọi người trong nhà chính là Trịnh Dư Dương.
Trịnh Dư Dương mới sáng sớm đã vội vàng rời giường, sau khi tranh thủ lúc cha đã đi và vú nuôi chưa tới, lén chui vào chăn của ca ca; sau đó vội vàng ăn cơm uống sữa, một ngày nhóc uống năm cữ, ba lần trong bữa chính và hai lần trong bữa phụ, nhóc đã học xong các số đếm trong mười số đầu tiên; ăn xong bữa sáng thì lại vội vàng xây nhà gỗ, buổi chiều thì vội vàng xem phim hoạt hình, vẽ vời và nhận biết mặt chữ, buổi tối trước khi đi ngủ còn phải tắm rửa cùng với vịt vàng…
Hầu hết thời gian thì nhóc không cần người lớn quản mình, chỉ là An Minh Tri không yên tâm được, lo lắng nhóc sẽ đem đồ chơi bỏ vào miệng ăn, rồi sợ nhóc lên xuống cầu thang sẽ té ngã, không thể làm gì khác ngoài cầm cuốn sách chạy theo nhóc con, chờ lúc Trịnh Dư Dương ngồi yên tĩnh tự chơi đồ chơi thì cậu liền đọc sách trên điện thoại*.
*Gốc là 百~万小!说: mình tra thì nó ra một app đọc tiểu thuyết mạng, bạn nào biết rõ hơn thì giúp mình nhé.
Việc đó làm cho năng lượng của cậu rất nhanh bị tiêu hao hết, chơi cùng với con nít là công việc chân tay, mệt mỏi làm mỗi đêm cậu càng ngủ ngon hơn.
Vài ngày nữa là tới Tết Âm lịch, là ngày An Minh Tri vừa mong chờ vừa sợ, tới gần thì cậu càng khiếp đảm, nói với Trịnh Dụ Chương là mình không muốn đi nữa.
“Em đã đồng ý với tôi rồi.” Trịnh Dụ Chương rất nghiêm túc nói.
An Minh Tri nhớ mình muốn nói không, nhưng lại không nói ra được. Lúc đó cậu quả thật là có động lòng, cũng đã tự an ủi bản thân mình, nhưng bây giờ cậu lại sợ.
Cậu có thể đoán được người họ Trịnh sẽ nhìn cậu với ánh mắt như nào, tỏ thái độ với cậu ra sao, nguyên nhân chủ yếu thì tất nhiên không phải cái này, cậu không sợ người Trịnh gia, cho dù có đuổi cậu ra ngoài, hay là hạ nhục cậu đi nữa. Lý do lớn nhất vẫn là vì cậu thấy kỳ cục.
Nói cho cùng thì quan hệ của cậu với Trịnh Dụ Chương rất khó nói rõ.
“Em đi thì chắc gì mọi người sẽ có một năm tốt đâu.” An Minh Tri nói, “Đến khi ngài đưa Trinh Trinh cùng Dương Dương trở về thì cũng chỉ có hai ngày, em ở nhà một mình vẫn được mà.”
Lúc đó những người giúp việc trong nhà đã về biệt thự rồi.
“Không được.” Trịnh Dụ Chương dứt khoát từ chối, “Dương Dương có thể rời xa em nửa bước sao? Nó mà không thấy em ở đâu trong bán kính 10 mét là đã khóc rồi. Với cả Trinh Trinh, nó cũng rất muốn em về nhà với nó.”
“Em ấy nói như vậy với ngài sao?”
“Ừm.”
Tâm trí An Minh Tri bây giờ rất rối. Rối đến mức quên mất quan hệ của Trịnh Trinh Trinh với hắn dễ đấu khẩu cỡ nào, từ trước tới giờ sẽ không cùng ngồi nói chuyện với Trịnh Dụ Chương như vậy.
Trịnh Dụ Chương tiếp tục cắt đứt đường lui của cậu, nói: “Hơn nữa chuyện em sẽ về cùng tôi đã thông báo với người trong nhà rồi, nếu em không đi thì chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao?”
Đến nước này rồi thì An Minh Tri chỉ có thể đi thôi, cậu trông rất giống cô dâu nhỏ lần đầu tiên gặp ba mẹ chồng vậy, tâm trạng lúc nào cũng bất an và nôn nóng. Cậu không hiểu tại sao Trịnh Dụ Chương phải bắt cậu đi cho bằng được.
Mặc dù nói là không cần mang thêm đồ gì, chỉ cần hai chai rượu vang đỏ thôi thì thật sự không đủ. Người lớn trẻ nhỏ của Trịnh gia gộp lại khoảng hơn hai mươi người, nếu không muốn thất lễ thì phải chuẩn bị từng lễ vật, mang hai bình rượu làm sao mà chia đủ?
Trước hôm trở về một ngày, cậu đi trung tâm thương mại và siêu thị với Trịnh Trinh Trinh, cô bé nhớ rất tỉ mỉ sở thích của từng người trong nhà, giúp An Minh Tri chọn lễ vật thật tốt.
Hai người đi dạo mua sắm có hơi mệt, ghé qua một nhà hàng để ăn cơm. Đang lúc ăn cơm, Trịnh Trinh Trinh hỏi cậu một câu kinh người: “Minh Tri ca ca, anh có muốn kết hôn với cha em không?”
Miếng cơm tẻ trong miệng An Minh Tri suýt nữa thì bị nghẹn. 
“Tình cảm của hai người rất ổn định nè, với cả còn sống chung cũng lâu rồi, vậy tại sao không kết hôn? Có nhiều nước cho phép kết hôn rồi đó.” Trịnh Trinh Trinh rất buồn bực, “Mặc dù là cha em bình thường tính tình nóng nảy, còn rất hung ác nữa chứ, mà… Nhưng anh rất thích cha mà, chẳng phải hay sao?”
An Minh Tri không lên tiếng.
Trịnh Trinh Trinh có chút mất mát, đôi mắt đẹp đẽ rũ xuống vài phần, nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn thế thôi, như vậy thì anh có thể danh chính ngôn thuận về nhà bà nội ăn Tết với cha con tụi em.”
An Minh Tri không ngờ cô nàng lại có suy nghĩ đó, càng không nghĩ tới cô vẫn luôn quan tâm đến tình cảm của cậu với Trịnh Dụ Chương, nhưng có rất nhiều chuyện không đơn giản như nhìn từ bề ngoài vào như vậy.
“Trinh Trinh, có một số việc không đơn giản như khi chỉ nhìn thoáng qua nó đâu.” Cậu nói.
Trịnh Trinh Trinh không hiểu, cô nhìn thấy rõ ràng hai người rất yêu nhau mà.
“Không phải ạ? Nhưng em nhìn qua thì thấy là như vậy đó. Chúng ta ở chung với nhau lâu như thế rồi, anh còn chăm sóc cho em trai em nữa, cũng rất quan tâm em, không phải chúng ta là người một nhà sao?”
“Ừm, nhưng mà…”
Trịnh Trinh Trinh: “Vậy tại sao hai người không kết hôn?”
An Minh Tri: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.