Tử Phong giận dỗi, không thèm đáp lại Điềm Điềm. Phụng phịu quay sang hướng khác. Giấu cả khuôn mặt của mình vào trong chăn.
- Bây giờ anh có chịu đi không?
Tử Phong vẫn nằm lì đấy, im lặng như tờ. Điềm Điềm còn nghĩ có phải sau khi khỏi bệnh đầu của anh bị úng nước không? Hành xử không khác nào một đứa trẻ vậy.
- Được, anh không đi thì em đi. Tạm biệt.
Điềm Điềm bực tức đến nỗi khó thở, lòng ngực phập phồng lên xuống. Cô hít một hơi, đi về phía tủ đồ chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
- Này...anh chưa cho em đi.
Tử Phong hơi lớn tiếng, anh nhảy phốc xuống giường, chạy đến bồng cô tránh xa tủ đồ. Điềm Điềm quẫy đạp kịch kiệt, cô đang có em bé, anh lại sợ cô sẽ rơi xuống đất đã rảo chân bước nhanh đến giường đặt Điềm Điềm lên đấy.
- Anh...anh đã có người khác rồi thì làm ơn tha cho tôi đi mà...huhu, em không muốn làm người thứ ba đâu, không muốn đâu mà.
Điềm Điềm bật khóc nức nỡ, sao anh lại quát cô chứ. Cả tháng qua cô vì mang thai mà mất ăn mất ngủ, chờ đợi anh về. Để rồi hay được tin tức anh cùng người phụ nữ khác đi dạo trung tâm mua sắm ở nước ngoài, đã vậy người con gái đó lại có thai.
Cô đã chủ động rút lui rồi mà anh lại không buông tha cho mình. Còn tìm đến tận đây hành cô chăm sóc anh cả một đêm, sáng ra anh lại quát mắng, ức hiếp cô. Điềm Điềm không kiềm được nước mắt, tiếng nấc cụt cũng dần vang lên.
Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/936835/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.