[...]
Hai chiếc giường chỉ cách nhau vài xăng ti mét, Điềm Điềm thuận lợi trèo từ giường của mình sang giường Tử Phong.
Vô tình đụng chân vào thành giường, đau nhức không thôi. Đôi mắt phủ một tầng nước, nghẹn ngào nói.
- Anh...Anh không nhớ em sao? Em là Điềm Điềm đây mà.
Trong mấy ngày tiếp xúc với Tử Lam, cô ấy đã sửa cách xưng hô cho Điềm Điềm.
Tử Phong vẫn dùng đôi mắt hững hờ, không chút cảm xúc nhìn cô gái trước mặt. Cảm giác xa lạ vô cùng.
- Điềm Điềm? Chúng ta từng quen biết nhau sao? Tôi chẳng có một chút ấn tượng gì về cô cả.
Điềm Điềm không thể kìm được nước mắt, đã bật khóc thành tiếng. Khiến cho người đàn ông cũng cảm thấy thương xót, muốn dang tay ôm cô gái nhỏ vào lòng. Nhưng cứ vẫn giả vờ lạnh lùng nói:
- Cô ồn quá, muốn không ra ngoài kia mà khóc.
Điềm Điềm tuổi thân vô cùng, cắn môi ngăn chặn tiếng khóc. Vén lấy tà áo mà lâu nước mắt. Làm lộ ra lớp bra đen quyền rũ. Khiến yết hầu của ' ai đó ' phải chuyển động liên tục.
Xong rồi, thằng nhỏ dựng lên rồi. Sao cô ấy có thể vô tư làm như thế trước mặt mình cơ chứ?
- Không, em không đi đâu hết. Anh hôn em rồi, Anh phải chịu trách nhiệm, anh phải cưới em.
Cô leo hẳn lên đùi Tử Phong, ngồi hờ trên đấy. Vòng tay nhỏ bé cố gắng ôm chặt lấy anh, cũng cố gắng tránh vết bỏng phía sau lưng của Tử Phong.
- Cô thật sự muốn kết hôn với tôi?
Điềm Điềm nằm trong ngực anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/241696/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.