Mẹ Sơ cùng Diệp Viên Tiêu đến đồn cảnh sát báo án ngay sau đó. Mấy vị cảnh sát cũng phải thở dài, vì gần đây số lượng vụ án bắt cóc trẻ em, phụ nữ tăng cao đột biết trong thành phố. Cứ hai đến ba ngày lại tiếp nhận một vụ mất tích.
- Được rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Hai người đừng quá lo lắng.
- Cảm ơn cảnh sát.
Một vị cảnh sát trong đó trấn an hai người, mẹ Sơ đã khóc đến đỏ cả mắt. Dù không phải là người sinh ra Điềm Điềm nhưng bà đã xem Điềm Điềm là con gái ruột của mình, mọi sự yêu thương, chăm sóc đều là thật tâm thật lòng.
Diệp Viên Tiêu thì lo lắng đến mức bủn rủn tay chân. Hắn tự trách bản thân, phải chăng lúc đó mình không rời đi thì Điềm Điềm sẽ không phải bị bắt cóc.
Hai người đứng dậy đi về cô nhi viện, tin tức lan truyền rất nhanh. Chẳng mấy chốc cả nơi này đều biết Điềm Điềm mất tích.
- Các con, đặc biệt là con gái. Từ nay ra ngoài không được đi một mình, phải dẫn theo mấy bạn nam cho an toàn nghe chưa?
Mẹ Sơ ân cần dặn dò những đứa con của mình. Mọi người đều đồng thanh 'dạ' một tiếng.
- Mẹ cũng đừng có buồn nha, Điềm Điềm hiền lành sẽ được chúa chở. Không sao đâu.
- Anh Viên Tiêu cũng đừng lo lắng nha. Chị Điềm Điềm sẽ về sớm thôi.
Những đứa trẻ không chảy cùng dòng máu nhưng vô cùng yêu thương nhau. Điều này cũng nhờ sự giáo dục tốt của mẹ Sơ mà hình thành.
*****
Bên này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/241678/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.