“Chờ hắn một chút thôi, chờ khi thực lực hắn đã đủ cường đại, không còn sợ bất cứ uy hiếp nào nữa, hắn sẽ đến B thị tìm An Dương.”
Mộ Lê Thần ném ánh mắt hờ hững nhìn về phía Lý Thiên Vận, đối với gương mặt đầy kinh ngạc đang chào hỏi của Lý Thiên Vận hắn chỉ lãnh đạm gật đầu, sau đó liền giống như không nhìn thấy bọn họ, xoay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cái người này là ai mà lại kiêu ngạo như vậy?”
“Lý ca chào hắn vậy mà hắn lại không thèm để ý?”
“Cái thái độ gì vậy? Thật là không có giáo dục!”
Đám người phía sau cứ thay nhau vì Lý Thiên Vận mà bất bình giúp hắn, nghĩ làm vậy là có thể lấy được hảo cảm của hắn.
Dị năng giả quá ít, còn lại đều là người thường, gần như phải phụ thuộc vào Lý Thiên Vận mà sống sót, chỉ có thể nắm lấy hết mọi cơ hội mà đi theo vuốt mông ngựa (nịnh bợ).
Nhưng một người như Lý Thiên Vận có thể đi đến nơi này khẳng định cũng không phải loại ngu ngốc gì.
Mộ Lê Thần một thân một mình xuất hiện trong một khách sạn nhỏ ở L thị, mà trong khách sạn lại không có lấy một con tang thi, tất thảy đều chứng tỏ Mộ Lê Thần không đơn giản.
Nhất là sau lưng Mộ Lê Thần lại đeo một thanh trường đao, khiến tim hắn bất giác đập thình thịch.
Lý Thiên Vận cảm thấy chênh lệch thực lực rất lớn, cũng không muốn tùy tiện gây thù hằn, vội vàng quát lớn đám người phía sau: “Im miệng, các người dám nói Mộ thiếu như vậy, còn không mau đi xin lỗi!”
Thái độ Lý Thiên Vận đã rõ ràng, mấy người a dua chuyên đi vuốt mông ngựa, gió chiều nào theo phe chiều ấy kia mới đi xin lỗi Mộ Lê Thần, đồng thời giải thích, còn không quên nịnh nọt vài câu.
Mộ Lê Thần phiền chán lạnh lùng nhìn bọn họ, bọn họ vốn còn đang vây quanh liền lần lượt rời đi, không dám làm càn.
Lý Thiên Vận lại mảy may không bị thái độ Mộ Lê Thần ảnh hưởng, đến gần hắn nói: “Mộ thiếu đi một mình sao?” Hắn hơi hơi nghiêng người, giới thiệu những người đi cùng với mình cho Mộ Lê Thần, “Những người đó đều là bạn học cùng trường với chúng ta, Mộ thiếu có muốn đi cùng với chúng tôi không? Lúc nguy cấp cũng có thể giúp đỡ nhau.”
Mộ Lê Thần quét mắt nhìn hơn mười người kia một lượt, ngoại trừ Lý Thiên Vận là Mộc hệ dị năng giả, trong nhóm còn có năm dị năng giả nữa, hơn nữa năm dị năng giả này có vẻ đều đem Lý Thiên Vận xem như trưởng nhóm, có thể nhìn ra được là vì khi Lý Thiên Vận đến mời hắn gia nhập bọn họ không có bất kì phản đối nào.
Trong năm dị năng giả này có hai người nhìn qua cực kỳ quen mắt, hẳn là đã từng học cùng một lớp.
Lý Thiên Vận và Mộ Lê Thần là bạn học cùng lớp, chỉ là việc hai người nói chuyện với nhau ít đến đáng thương.
Lý Thiên Vận không muốn nịnh bợ loại thiếu gia nhà giàu như Mộ Lê Thần, mà Mộ Lê Thần cũng không bận tâm đi kết giao, cho nên quan hệ giữa hai người còn bình thường hơn cả bạn học bình thường.
Hơn nữa, bởi vì Mộ Lê Thần muốn theo Mộ gia gia học cách quản lý sản nghiệp Mộ gia, ngoại trừ các kỳ thi, hắn hiếm khi đến lớp học.
Bởi vậy đối với bạn cùng lớp chỉ là cảm thấy nhìn quen mắt, trừ một vài người đặc biệt ưu tú, còn không thì đến tên cũng không biết.
Lý Thiên Vận thấy Mộ Lê Thần đánh giá năm dị năng giả kia, hắn mới vội vàng giới thiệu: “Kia là hai bạn học của chúng ta, ba người còn lại có một người ở lớp bên cạnh, người kia là học năm hai, người còn lại là gặp trên đường…”
Năm dị năng giả có bốn nam một nữ.
Hai dị năng giả cùng lớp là một nam một nữ, nam tên Trần Bình, bộ dáng cao lớn thô kệch, là Lực lượng dị năng giả. Nữ tên Vu Lôi, bộ dạng rất xinh đẹp, là hoa khôi của khoa bọn hắn, Thủy hệ dị năng giả.
Người nam bên cạnh Vu Lôi là Sở Mẫn, thoạt nhìn trông rất sáng sủa thanh tú, cũng là Thủy hệ dị năng giả.
Nam nhân năm hai là Dương Nghiêu, khá âm trầm, có vẻ không dễ ở chung, là Hỏa hệ dị năng giả.
Còn người bọn họ gặp trên đường là Tần Chiêu, có chút cao ngạo, thực lực rất mạnh, nhưng dị năng lại không rõ, Tần Chiêu phỏng chừng là Lực lượng dị năng giả.
Nghe Lý Thiên Vận giới thiệu Tần Chiêu, Mộ Lê Thần trong lòng cười lạnh, Tần Chiêu….. Nhớ đến hai cái tên Tần Chiêu cùng Lý Thiên Vận, Mộ Lê Thần liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tần Chiêu căn bản không phải dị năng giả, mà là cổ võ giả, cách thức giết tang thi của hắn không phải dị năng, mà là chiêu thức võ công.
Không biết vì sao Tam thiếu gia của Tần gia tại sao lại xuất hiện ở nơi này, nhưng Mộ Lê Thần không quan tâm, hắn chỉ biết, Tần Chiêu này là cừu nhân của hắn.
Kiếp trước Tần Chiêu cũng trên đường đến căn cứ B thị gặp được Lý Thiên Vận, hắn cũng che giấu thân phận đồng thời có được sự chú ý của Lý Thiên Vận.
Lý Thiên Vận tuy rằng chỉ là một Mộc hệ dị năng giả, năng lực công kích không phải là mạnh, nhưng không biết hắn dùng loại thủ đoạn nào có thể dễ dàng có được hạt giống thực vật biến dị cuồng bạo kia.
Một Mộc hệ dị năng giả có thể triệu hoán loại thực vật hung tàn, khẳng định hắn cũng không tầm thường.
Cho nên Tần Chiêu rất nhanh tỏ rõ thân phận đem Lý Thiên Vận thu vào dưới trướng của mình.
Kiếp trước, tuy rằng Mộ Lê Thần bị âm mưu của đám người An Như, Mộ Dung, Mộ Lê Dật mà rơi vào tay viện nghiên cứu. Nhưng với thực lực của hắn, đã có thể gọi tang thi đến trợ giúp, nhanh chóng thoát khỏi.
Nhưng chính bởi Lý Thiên Vận này! Bởi vì hắn có hạt giống của một loại thực vật. Hắn đặt một đống cạm bẫy bằng dây mây, tang thi căn bản không dám đến gần, thực lực của Mộ Lê Thần cũng vì sương mù dây mây tỏa ra mà suy giảm, rốt cuộc mới bị bắt về viện.
Dây mây là loại thực vật chuyên ăn tang thi và những loài động vật tang thi hóa, thực vật biến dị khác, nó không có hứng thú với nhân loại và biến dị thú, chỉ có hứng thú với tinh hạch của tang thi. Nói cách khác, nó chính là khắc tinh của tang thi.
Nhưng mà, nhân loại không có khả năng đi gieo trồng dây mây để làm phòng ngự, bởi vì dây mây có tính công kích cực mạnh, đừng nghĩ nó không có hứng thú với nhân loại mà lầm, chỉ cần đặt chân vào lãnh địa của nó, liền sẽ bị nó tấn công.
Trừ phi có Mộc hệ dị năng giả khống chế, bọn nó mới không tấn công nhân loại.
Nhưng mà, một Mộc hệ dị năng giả muốn điều khiển hay triệu hoán dây mây, nhất định phải có hạt giống của dây mây, mà chuyện đó so với giết một gốc dây mây còn khó khăn hơn.
Kiếp trước bởi vì Mộ Lê Thần không nghĩ tới có người có thể có hạt giống của dây mây nên mới không kịp trở tay.
Bây giờ lại gặp phải bọn hắn, Mộ Lê Thần cho dù có hận bọn hắn đến tận xương cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hắn cũng rất tò mò, làm thế nào Lý Thiên Vận có được nhiều hạt giống của biến dị thực vật như vậy?
Lý Thiên Vận lúc trước cũng chỉ là dị năng giả cấp bốn, vậy mà lại có thể triệu hoán dây mây cấp bảy, thời điểm đó trong toàn bộ những người sống sót ở căn cứ B thị mạnh nhất chỉ có cấp sáu.
Cái bàn tay vàng kia giúp cho Lý Thiên Vận một bước lên tới trời, Mộ Lê Thần quyết định không thể để nó nằm trong tay Lý Thiên Vận, cũng nhất định không để nó rơi vào tay những người khác. Bởi vì đây chính là mối đe dọa đối với hắn, để hắn tự tay kiểm soát thì tốt hơn.
Mà hiện tại khoảng thời gian đến lần nhật thực thứ ba còn hơn một tháng…
Chỉ cần vẫn đi theo bên cạnh Lý Thiên Vận, hắn sẽ có cơ hội đoạt được cái bàn tay vàng kia….
Đối với lời mời của Lý Thiên Vận, Mộ Lê Thần nể tình đứng dậy, hướng về phía đám người còn lại cười cười gật đầu.
Ánh mắt hắn lướt qua một vòng, rơi xuống trên người Tần Chiêu đang trưng ra một bộ biểu tình lạnh lùng, sau đó hướng hắn đi đến.
“Tần Chiêu. Không biết vì sao Tam thiếu gia của Tần gia lại xuất hiện ở đây?”
Trong mắt Tần Chiêu xẹt qua một tia kinh ngạc, lúc này mới đánh giá Mộ Lê Thần: “Cậu là ai?”
Trong số gia tộc lánh đời không có nghe nói tới Mộ Gia.
Bất quá cái tên ‘Mộ Lê Thần’ này rất có khả năng là tên giả, gia tộc lánh đời không nhất định đều sẽ dùng tên thật.
Đương nhiên, hắn là Tần tam thiếu không thay tên đổi họ là vì khinh thường việc dùng tên giả.
Mộ Lê Thần cười khẽ một tiếng nói: “Nhà tôi không còn ai…” Sau đó hắn không để ý tới bộ dáng kinh nghi bất định* của Tần Chiêu mà trở lại vị trí lúc nãy ngồi.
(* không biết có nên tin hay không)
Biểu tình Mộ Lê Thần vẫn không biến động, trong lòng không biết đang suy tính cái gì, chỉ nói với Lý Thiên Vận: “Tôi còn một người bạn trên lầu, hắn là dị năng giả cấp bốn, không biết có thể cho hắn đi cùng hay không?”
Lý Thiên Vận cơ bản chính là nhóm trưởng của nhóm người này, hắn mời Mộ Lê Thần cũng chỉ vì muốn biết chi tiết về Mộ Lê Thần, nên dùng phương pháp này thử hắn một chút.
Không nghĩ tới truy không ra điều gì, ngược lại còn để người trong nhóm của mình bị thử.
Cái Tần gia kia cũng không biết là gia tộc gì, nhưng nhìn bộ dáng ngạo nghễ của Tần Chiêu cũng biết được là một gia tộc vô cùng hiển hách.
Như vậy……. Lý Thiên Vận nhìn thần sắc khác nhau của mỗi người trong nhóm, cảm giác địa vị trưởng nhóm của mình bị dao động.
Sau lại nghe thấy câu hỏi của Mộ Lê Thần, Lý Thiên Vận không nhìn ra sự tôn trọng nào của hắn đối với ý kiến của mình.
Dị năng giả cấp bốn? Hắn hiện tại chỉ mới là Mộc hệ dị năng giả cao giai cấp ba. Nếu chỉ có thiếu gia của một đại gia tộc nào đó đã có thể làm lung lay vị trí của hắn, thì với một dị năng giả cấp bốn mà nói… những người còn lại vì cái gì còn muốn hắn dẫn dắt?
Đừng nói tới nhân cách, mị lực hay mang ơn linh tinh gì đó, tại mạt thế này không có giá trị sử dụng.
Nguyên nhân chính bởi vì hắn có thực lực cường đại nhất nên bọn họ mới nguyện ý nghe theo hắn, nguyện ý để hắn đứng đầu. Một khi có cường giả gia nhập, địa vị của hắn chỉ sợ không còn.
Tuy rằng Lý Thiên Vận trong lòng âm thầm hối hận tại sao vừa rồi lại đi mời Mộ Lê Thần, nhưng hiện tại hắn đã đâm lao thì phải theo lao, cũng không dám cự tuyệt, chì ha ha cười: “Hoan nghênh! Đương nhiên là hoan nghênh! Cường giả càng nhiều, xác suất chúng ta bình an tới được căn cứ càng cao.”
Mộ Lê Thần tựa hồ không nhìn đến điệu cười không được tự nhiên của Lý Thiên Vận, mỉm cười gật đầu: “Đã như vậy, tôi thay hắn cảm ơn cậu.”
Từ lúc Mộ Lê Thần nói ra thân phận của Tần Chiêu, hắn vẫn chú ý bên này, thẳng đến khi Lý Thiên Vận và Mộ Lê Thần trò chuyện xong, hắn mới đi qua.
Hắn ngồi đối diện Mộ Lê Thần, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Huyết ma đao sau lưng Mộ Lê Thần: “Cậu dùng đao?”
Mộ Lê Thần không trả lời, ngược lại ánh mắt nhìn vào bên hông Tần Chiêu: “Còn cậu dùng kiếm?”
Tần Chiêu thấy Mộ Lê Thần liếc mắt một cái đã tìm ra vị trí vũ khí của mình, trong lòng ngưng trọng, càng xác định Mộ Lê Thần cùng mình là người trong giới.
Hắn để tay lên hông, một thanh kiếm mỏng như cánh ve tựa như nhất hoằng Thu Thủy nhuyễn kiếm liền xuất hiện trong tay hắn. Hắn đem nhuyễn kiếm ném lên trên bàn, nói: “Kiếm này tên là Nhã Ca, chỉ nặng có ba lạng, dài sáu mét ba, chém sắt như chém bùn.”
Sau đó hắn nhìn về phía Huyết ma đao sau lưng Mộ Lê Thần.
Khi các Võ giả giới thiệu binh khí của mình cho nhau chính là biểu hiện của hữu hảo.
Mộ Lê Thần mặc dù không hiểu quy tắc này nhưng vẫn hiểu ý tứ của Tần Chiêu.
Hắn đem Huyết ma đao trên lưng xuống đặt trên bàn: “Đao này tên là Huyết ma, nặng sáu mươi bốn cân, dài tám mét bảy, không thể phá.”
Tần Chiêu hơi nhướn mày, Huyết ma đao? Chưa có cường giả nào đặt tên cho binh khí của mình là Huyết ma bao giờ.
Chẳng lẽ là cao thủ ở ẩn?
Trực giác Tần Chiêu sâu xa, cảm giác được mạc thân hình gầy gò đơn bạc của Mộ Lê Thần vậy mà lại có một cỗ lực lượng cường đại, này tuyệt đối là siêu cấp cường giả.
Không thể đối địch!
Sau khi xác định thái độ phải đối đãi với Mộ Lê Thần về sau, Tần Chiêu thu hồi ngạo khí, bày ra một tư thái thấp bé, đối với Mộ Lê Thần cười đến thân thiết.
“Cậu là người trong Lâm gia sao? Đao pháp của người Lâm gia là như thế này!” Tần Chiêu giơ ngón tay cái lên.
Hắn cho rằng Mộ Lê Thần là nhân tài bí ẩn mới xuất hiện, vì thế trong lúc trò chuyện cố tình thăm dò tin tức Lâm gia, hơn nữa còn không chút che giấu mà tâng bốc Lâm gia.
Mộ Lê Thần đối với người của gia tộc lánh đời Tần Chiêu này ngoại trừ có một chút cừu hận với hắn những mặt khác hoàn toàn vô tri, cho nên đối với mấy chiêu thử người của Tần Chiêu, hắn căn bản đều dễ dàng nói sang chuyện khác.
Tần Chiêu chẳng những hỏi ra tin tức gì, ngược lại còn bị Mộ Lê Thần đào ra không ít tin tức về các gia tộc lánh đời.
Các gia tộc lánh đời đều là cổ võ giả, không có tu chân giả.
Tu chân giả rất nghịch thiên, khi tu luyện tất yếu phải có một lượng lớn linh khí chống đỡ, bằng không không có khả năng nhập môn, vào mấy trăm năm trước đã thất truyền, ngay cả người truyền thừa cũng không có..
Cổ võ giả lại khác, bọn họ tu luyện chủ yếu là Luyện thể, tuy rằng bởi vì linh khí mỏng manh nên thực lực được truyền thừa không trọn vẹn, nhưng so với người thường cũng tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa thể chất cổ võ giả rất tốt, cơ bản mỗi cổ võ giả đều có thể thức tỉnh dị năng.
Tần Chiêu cũng thức tỉnh dị năng, chẳng qua là hắn không nói ra, mà Mộ Lê Thần cũng nhìn không ra khẳng định cũng không phải loại bình thường, bằng không hắn cũng không cần phải che giấu như vậy.
Trước tận thế, những cá nhân của các gia tộc lánh đời đều rất cường đại, nhưng so với lực lượng quốc gia thì hoàn toàn không thể so sánh.
Vì không để bọn họ phá hư trật tự xã hội, chính phủ đã hạn chế bọn họ trước mặt người thường sử dụng mấy cái nội lực khinh công gì đó, thậm chí có rất nhiều gia tộc lánh đời không dám sinh hoạt giữa người thường, bởi vì bọn họ bị chính phủ nghiêm mật theo dõi.
Nhưng khi mạt thế đến, cổ võ giả tu luyện rất dễ dàng, hệ thống của chính phủ sụp đổ, các loại vũ khí nóng từng đối với bọn họ có khả năng uy hiếp cực đại kia cũng biến thành tài nguyên không thể tái sinh.
Thế giới bây giờ, trật tự tan vỡ, dựa vào thực lực nói chuyện, hiện tại các thế gia xuất thế, bây giờ chính là vũ đài của các gia tộc lánh đời.
Các gia tộc lánh đời là nhiều vô kể, đại gia tộc cũng phân thành các nhánh, cộng lại có trên vạn người, các tiểu gia tộc mới một nhà có khoảng ba bốn người.
Các gia tộc lánh đời đứng đầu, lớn nhất hiện nay là: Tần gia am hiểu kiếm pháp, Lâm gia am hiểu đao pháp và Hứa gia am hiểu thương pháp.
Ba gia tộc này kiềm chế lẫn nhau, duy trì một loại cân bằng vi diệu, ngay cả khi mạt thế tiến đến, cân bằng này cũng không bị đánh vỡ.
Sau mạt thế, tam đại gia tộc này xuất thế, phân chia nơi trấn thủ, phía Bắc có căn cứ B thị, phía Nam có căn cứ S thị, phía Tây là căn cứ X thị.
Tần Chiêu nghĩ Mộ Lê Thần là đệ tử Lâm gia, đối với ý tưởng của Mộ Lê Thần cũng không để ý, nói với người trong giới một chút tin tức cũng không có việc gì, chỉ cần không phải đề cập đến tin tức bí mật, hắn đều sẽ nói ra.
Hắn có chút kỳ quái hỏi Mộ Lê Thần: “Lâm gia ở căn cứ S thị, sao cậu lại không đi về phía Nam mà lại hướng đến B thị ở phía Bắc?”
Chẳng lẽ Lâm gia đang có âm mưu gì?
Tần Chiêu không khỏi hồ nghi nhìn Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần nghe được Lâm gia am hiểu đao pháp đang ở S thị, trong lòng rục rịch. Hắn mặc dù có Huyết ma đao, nhưng ngoại trừ mấy nhát chém bổ đơn giản ra, cũng không biết được những chiêu thức lợi hại khác.
Nếu có thể có được đao pháp của Lâm gia……..
Mộ Lê Thần giương mắt nhìn Tần Chiêu, cười nói: “Tôi không phải người nhà Lâm gia, đi phía Nam làm cái gì?”
Tần Chiêu cười ha ha, cũng không phản bác lại Mộ Lê Thần, dù sao, Mộ Lê Thần có phủ nhận thế nào, trong lòng hắn cũng đã nhận định Mộ Lê Thần là người của Lâm gia.
Đối với suy nghĩ ngoan cố của Tần Chiêu, Mộ Lê Thần chỉ cảm thấy buồn cười lại bất đắc dĩ, đơn giản là không để ý tới nữa, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi. Dù sao, hắn cũng không sống nổi đến căn cứ B thị.
Hiện tại Lý Thiên Vận chưa bị Tần Chiêu thu vào dưới trướng, có lẽ Lý Thiên Vận còn chưa có bàn tay vàng.
Mộ Lê Thần tính toán đợi khi Lý Thiên Vận có được bàn tay vàng, sau đó trực tiếp giết người cướp của.
Về phần những người khác, Mộ Lê Thần cũng không có ý định bỏ qua, đương nhiên sẽ giết sạch trừ hậu họa.
Bằng không nếu để Tần gia biết được vị Tam thiếu gia nhà bọn họ chết trong tay hắn, hắn ngược lại không phải sợ, mà chỉ lo lắng bọn họ giận chó đánh mèo, liên lụy đến An Dương.
Chung quy, mối quan hệ giữa hắn và An Dương khá tốt, có cho có trả, mà mục tiêu cuối cùng của An Dương cũng là căn cứ người sống sót B thị có năng lực phòng ngự tốt nhất, nếu An Dương tới căn cứ B thị, chẳng phải là bị Tần gia tùy tiện gây khó dễ hay sao?
Mộ Lê Thần không phải không nghĩ đến để An Dương bên cạnh giống như Mục Nhiên, có thể toàn lực bảo hộ cho hắn. Hắn có tang thi hoàng che chắn, thế giới lớn như vậy muốn đi đâu chẳng được, làm gì lại đi co đầu rụt cổ trong cái căn cứ kia.
Chỉ là Mộ Lê Thần không dám.
Hắn không chắc chắn An Dương đối với thân phận của hắn sẽ có loại biểu tình nào?
Kiếp trước An Dương có thể vì hắn đến mạng cũng không cần, còn kiếp này thì sao?
Kiếp này An Dương có hay không vẫn giống như kiếp trước?
Mộ Lê Thần nhớ tới lời An Dương ngày đó nói khi mạt thế chỉ vừa bùng nổ, thầm thở dài, An Dương bây giờ vẫn là khuyết thiếu so với kiếp trước, nhân tâm hiểm ác còn chưa từng trải qua.
Chờ hắn một chút thôi, chờ khi thực lực hắn đã đủ cường đại, không còn sợ bất cứ uy hiếp nào nữa, hắn sẽ đến B thị tìm An Dương, thuận tiện báo thù rửa hận.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Trong lúc lòng Mộ Lê Thần rối rắm như tơ vò, An Dương hắn lúc này đang hướng căn cứ H tỉnh mà đi.
Lúc trước khi hắn đuổi theo Mộ Lê Thần bị nhện biến dị mặt người cấp cao cản đường, trong lúc hắn giải quyết con nhện, Mộ Lê Thần đã tiến vào khu rừng nguyên sinh thu thập khỏa tim lục sắc.
An Dương tìm không thấy bóng dáng hắn, thất lạc, chỉ đành chuyển hướng sang căn cứ H thị mà đi.
Mộ Lê Thần biến thành tang thi, An Dương tuy rằng thống khổ vạn phần, nhưng không giống loại thống khổ khi nghĩ Mộ Lê Thần có khả năng bị tang thi chuột xé thành từng mảnh nhỏ.
Tuy rằng trở thành tang thi, nhưng tốt xấu gì vẫn còn sống, An Dương đã sớm hạ quyết tâm, cho dù có phải dùng người sống để dưỡng Mộ Lê Thần như Mộ Lê Thần đã từng dưỡng gia gia hắn cũng nhất định sẽ làm như vậy.
Hắn mất dấu Mộ Lê Thần, mà đi loanh quanh khắp núi đồi ở đây tìm kiếm cũng không phải biện pháp tốt, thực lực của hắn không đủ để hắn tung hoành ngang dọc.
Suy xét đủ loại, An Dương quyết định đi đến căn cứ những người sống sót trước.
Tin tức trong căn cứ ít ra cũng nhiều một chút, đến lúc đó hắn sẽ điều tra nơi nào có tang thi cao cấp xuất hiện, có lẽ sẽ tìm được A Thần của hắn.
Còn có hai người An Như và Mộ Thanh Loan lúc ở trạm xăng dầu dưới tình huống cấp bách hắn đã thu vào trong không gian. Tuy rằng không ưa gì bọn họ, nhưng An Như dù sao cũng là dì của hắn, còn là mẹ của A Thần, Mộ Thanh Loan ít nhiều cũng từng giúp hắn.
Nếu A Thần biết hắn đem An Như, Mộ Thanh Loan vứt bỏ, chỉ lo tìm lối thoát cho mình mà nói…… An Dương thật không biết có còn mặt mũi để đi gặp Mộ Lê Thần không….
Tuy rằng trong tâm tư An Dương không muốn mang theo mẹ của Mộ Lê Dật – người đã từng làm hại A Thần, cùng em gái tư sinh từng liên tiếp chọc A Thần mất hứng nhưng nếu muốn hắn đem hai người này ném vào trong đàn tang thi… ách… loại sự tình thiếu đạo đức như vậy hắn không làm được.
Dù sao bọn họ cũng là nữ nhân, còn không có dị năng, không giết bọn họ, cứ như vậy vứt bỏ nhất định sẽ chết một cách từ từ, rất thống khổ…
An Dương lại không muốn bởi vì hai cái người này làm chậm trễ việc tìm kiếm Mộ Lê Thần.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cuối cùng quyết định đem An Như cùng Mộ Thanh Loan vào tới căn cứ H tỉnh, còn lại thì mặc kệ.
Tuy rằng không có ai làm điểm dựa, ngày ngày sẽ phải khổ cực, nhưng tốt xấu gì cái mạng nhỏ cũng còn giữ được.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
An Dương đã có một con đường khác thuận lợi đi đến căn cứ H tỉnh, nhưng Mộ Lê Thần bên này, lại đầy sóng gió….
Dưới tính toán của Mộ Lê Thần, Mục Nhiên không bị bại lộ thân phận là đạo sĩ của mình, chỉ lấy thân phận Tinh thần hệ dị năng giả cấp bốn gia nhập nhóm người của Lý Thiên Vận.
Hơn nữa Mộ Lê Thần cố ý đối nghịch nhiều lần với Lý Thiên Vận, tranh đoạt quyền quản lý của hắn.
Mục Nhiên cũng vì muốn lấy lòng Mộ Lê Thần, vắt óc tìm mưu tính kế hộ hắn, đem mọi cái xui xẻo đẩy qua cho Lý Thiên Vận.
Mộ Lê Thần nhìn bộ dáng cừu nhân kiếp trước của mình giống như sắp chết vì nghẹt thở, tuy rằng không thể so với loại thống khoái khi giết được hắn nhưng cũng rất vui vẻ.
Tâm tình hắn cũng tốt hơn nhiều, đối đãi với Mục Nhiên phi thường hào phóng, tùy thời cung ứng cho Mục Nhiên các loại thú đan, số lượng bùa chú yêu cầu cũng giảm bớt một nửa.
Được nếm vị ngon ngọt Mục Nhiên càng chèn ép Lý Thiên Vận, đem cả đội chia thành ba nhóm.
Một nhóm Lý Thiên Vận quản lý, một nhóm là Mục Nhiên quản lý, nhóm còn lại là Tần Chiêu quản lý. Mà Mộ Lê Thần đương nhiên đứng cùng một bên với Mục Nhiên.
Thủy hệ dị năng giả Vu Lôi cùng Hỏa hệ dị năng giả Dương Nghiêu đều bên nhóm của Tần Chiêu, bọn họ từ cuộc nói chuyện giữa Tần Chiêu và Mộ Lê Thần có thể đoán ra Tần Chiêu có gia thế rất lớn, cho nên quyết định ôm chặt đùi hắn.
Lực lượng dị năng giả Trần Bình và Thủy hệ dị năng giả Sở Mẫn kia thì đi theo người có thực lực mạnh nhất, là Mục Nhiên.
Bọn họ xem ra không quan tâm thế lực các gia tộc ở B thị có bao nhiêu lớn, bây giờ tìm một người thực lực cao cường đi theo sống sót tới căn cứ rồi nói sau.
Hơn nữa Mục Nhiên là cao thủ, là dị năng giả cấp bốn, mà Mộ Lê Thần cũng là cao thủ thâm sâu khó lường, có hai cao thủ như vậy, muốn có bao nhiêu cảm giác an toàn thì có bấy nhiêu.
Mà nhóm còn lại, là nhóm của Lý Thiên Vận, thật sự rất đáng thương. Bởi vì hai nhóm kia không chịu tiếp nhận người thường nên nhóm hắn chỉ còn một đám không có dị năng.
Mà đám người thường này cũng không thật tâm đi theo hắn, đều là do Mục Nhiên cùng Tần Chiêu cảm thấy thật chướng mắt, cho nên bất đắc dĩ bám víu vào dị năng giả là hắn.
Đối với loại phân chia này, Lý Thiên Vận tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không làm được gì.
Chung quy mà nói, vẫn chưa mất hết mặt mũi, cái nhóm này ở mặt ngoài còn là do hắn dẫn dắt. Vạn nhất làm chuyện gì quá lố, hắn liền đạo mạo khuyên nhủ nhưng một chút tác dụng đều không có.
Lý Thiên Vận âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Lê Thần một cái.
Đều tại hắn! Lý Thiên Vận trong lòng thực hối hận, ma xui quỷ khiến như thế nào lại đi mời hắn gia nhập chứ!
Nếu như không đả động gì đến Mộ Lê Thần, thân phận Tần Chiêu sẽ không bị bại lộ, Mục Nhiên cũng không gia nhập, hắn cũng không bị mất quyền lợi đến như vậy.
Đối với oán giận của Lý Thiên Vận, Mộ Lê Thần làm như không thấy, hắn hiện tai đang nhớ lại kiếp trước, cố gắng phỏng đoán bàn tay vàng của Lý Thiên Vận rốt cuộc là thứ gì.
Linh bảo? Pháp bảo truyền thừa? Hoặc là môn pháp tu luyện nào đó?
Tóm lại, quá mức đa dạng, Mộ Lê Thần hắn thật sự không nghĩ ra Lý Thiên Vận kiếp trước đến tột cùng vận khí thế nào mà dễ dàng có được hạt giống biến dị thực vật cấp cao……
Đoàn người ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi chỉnh đốn một tuần, màn mưa axit bên ngoài mới chịu tạnh hoàn toàn.
Lý Thiên Vận vẫn cố chấp như vậy, không chịu buông tay, hắn cảm giác mình vẫn có thể cứu vớt một chút gì đó.
Cho nên đối mặt với Mục Nhiên và Tần Chiêu đã không cùng một đội với mình, hắn vẫn như trước làm một bộ ngữ khí như kẻ dẫn đầu: “Mưa tạnh rồi, tránh cho đêm dài lắm mộng, hôm nay chúng ta phải xuất phát. Mọi người thấy con đường kia thế nào?”
Hắn cảm giác mình vẫn còn là chỉ huy nhóm người này, cho nên không cùng người khác thương lượng đã quyết định xuất phát. Nhưng hắn cũng biết, hắn hiện tại không thể chống lại Mục Nhiên và Tần Chiêu, vì không để bọn người còn lại cho rằng hắn độc đoán nên mới cố ý hỏi bọn họ vấn đề của lộ tuyến.
Nếu Mục Nhiên và Tần Chiêu cam chịu hôm nay sẽ xuất phát, có nghĩa hắn vẫn còn quyền quản lý, như vậy việc kiểm soát nhóm người này đối với Lý Thiên Vận sẽ dễ dàng hơn.
Còn nếu bọn họ mỗi người một quyết định khác nhau. Cái nhóm này chỉ sợ sẽ tan rã.
Loại tâm tư nhỏ bé của Lý Thiên Vận, Mộ Lê Thần, Mục Nhiên và Tần Chiêu đương nhiên nhìn ra, nhưng không có ai vạch trần, ngược lại làm theo ý nguyện của hắn, thảo luận về vấn đề lộ tuyến.
Mộ Lê Thần, Mục Nhiên và Tần Chiêu không giống Lý Thiên Vận suốt ngày coi trọng quyền lãnh đạo nhóm người, cái nhìn của bọn họ xa hơn.
Cho nên đối với hành động nhỏ nhặt này của Lý Thiên Vận đều làm như không thấy, hơn nữa cam chịu để hắn dẫn dắt.
Dù sao cũng có thể tùy thời thoát ly cái nhóm này…
Bản đồ là thứ thiết yếu nhất cho mỗi người sống sót, bản đồ càng chi tiết càng có lợi.
Mộ Lê Thần nhìn Lý Thiên Vận lấy bản đồ ra, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi ném qua một bên, đem bản đồ chính mình đã chuẩn bị trải ra mặt bàn.
Bản đồ của hắn đương nhiên so với Lý Thiên Vận chi tiết hơn, còn có các loại thông tin.
Bản đồ của Lý Thiên Vận, hắn phải thiên tân vạn khổ mới tìm được trong một tiệm sách nhỏ, còn bị tang thi đuổi giết, hắn có thể tìm được bao nhiêu đồ tốt đây?
Mà Mộ Lê Thần lấy bản đồ thì không như vậy, hắn phải dạo rất nhiều chỗ, lựa chọn xem cái nào chi tiết thì lấy.
Lý Thiên Vận nhìn bản đồ của mình so với của Mộ Lê Thần kém xa, còn bị Mộ Lê Thần ném sang một bên, cảm thấy phi thường xấu hổ, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, khó khăn mỉm cười.
Mộ Lê Thần cũng không rảnh chú ý sắc mặt của Lý Thiên Vận, hắn chỉ lên một vùng của bản đồ, nói: “Chọn đi, xong thì nói cho tôi biết một tiếng.”
Dù sao mục đích cuối cùng của hắn là đến căn cứ H tỉnh, đi đường nào cũng không quan trọng.
Hắn không muốn bởi vì sự can thiệp của mình mà ảnh hưởng đến lộ tuyến ban đầu của Tần Chiêu và Lý Thiên Vận, bỏ lỡ bàn tay vàng mà Lý Thiên Vận có được trong kiếp trước.
Lý Thiên Vận mà bỏ lỡ, khả năng người khác cũng sẽ có được nó. Chỉ cần là nhân loại đạt được bàn tay vàng, đối với tang thi mà nói chính là một kiếp nạn.
Chung quy, những thực vật biến dị khắc chế tang thi không hề thiếu, nhưng đều phi thường hung tàn. Nếu bọn chúng bị nhân loại điều khiển hay sở hữu thì kết quả như thế nào cũng không cần nói. Cho nên Mộ Lê Thần không từ thủ đoạn muốn đoạt bàn tay vàng kia của Lý Thiên Vận.
Thấy Mộ Lê Thần không tham gia lựa chọn đường đi, Lý Thiên Vận nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật, đối với việc nên đi đường nào, hắn đã sớm quyết định, bất đắc dĩ mới cùng nhau lựa chọn như vầy.
Nếu có thể thuận theo ý của hắn thì càng tốt chứ sao, cho nên hắn đối với Mộ Lê Thần không nêu ý kiến gì vui như mở cờ.
Mộ Lê Thần không muốn dính líu vào, chính là lo lắng hiệu ứng bươm bướm* này khiến cho đám người Lý Thiên Vận thay đổi hành trình, hắn đương nhiên cũng không cho Mục Nhiên dính vào.
(*là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Tỉ lệ động năng giữa một cái đập cánh của con bướm với toàn bộ cơn lốc là quá nhỏ, vì thế con bướm chỉ có vai trò không đáng kể trong những tính toán lý thuyết hỗn loạn cho hệ vật lý, nói cách khác thì nếu một cái đập cánh của con bướm có thể gây ra cơn lốc, thì một cái đập cánh khác cũng có thể dập tắt nó, và bên cạnh cái đập cánh của con bướm thì còn có vô vàn hoạt động khác có động năng đáng kể hơn rất nhiều có thể ảnh hưởng tới thời tiết)
Mục Nhiên được Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực truyền âm, không trực tiếp từ bỏ, mà làm một bộ dáng nghiêm túc xem bản đồ: “Các người cảm thấy con đường đó là an toàn nhất, tốt nhất?”
Bọn họ hiện tại đang ở trong một khách sạn nhỏ trên tuyến đường từ L thị đến H tỉnh. Nhưng ở L thị, ngoài con đường này ra còn rất nhiều tuyến có thể lựa chọn.
Ngón tay Lý Thiên Vận chỉ theo một con đường trên bản đồ, hỏi: “Mọi người thấy đường này thì sao?”
Tần Chiêu chỉ liếc mắt nhìn, thản nhiên hỏi: “Có cần phải đi xa như vậy không?”
Lý Thiên Vận nói: “Những đường khác tuy rằng so ra thì ngắn hơn, nhưng rất nguy hiểm. Con đường kia sẽ đi qua một trại nuôi gà, tôi nghĩ đám gà biến dị và tang thi gà lợi hại ra sao các người đều rõ. Mà dọc con đường này có rất nhiều thôn xóm, người nhiều thì tang thi nhiều, hơn nữa trong thôn có không ít người nuôi trâu cày. Các người ngẫm lại đi, lúc trước chỉ có một con mèo biến dị đã khiến chúng ta mất nhiều người như vậy, huống hồ bây giờ là một đám biến dị trâu.”
Hắn lại đem điểm yếu của những con đường khác nêu rõ ra, cuối cùng nói: “Con đường này tuy cây cối nhiều, nhưng bây giờ bọn nó chưa biến dị, chúng ta đi vẫn rất an toàn.”
Kỳ thật, hiện tại mọi người đều biết, động vật biến dị, thực vật sớm hay muộn cũng sẽ biến dị nốt.
Bởi vì đám thực vật bây giờ so với hồi trước mạt thế tươi tốt hơn nhiều, chỉ là không có năng lực công kích mà thôi.
Mộ Lê Thần vừa nghe Lý Thiên Vận nói hắn chọn con đường kia vì nơi đó có nhiều cây, hai mắt nhất thời sáng lên.
Tần Chiêu nghe Lý Thiên Vận phân tích, trầm ngâm trong chốc lát cũng không có ý kiến: “Vậy theo ý cậu đi.”
Lý Thiên Vận thấy Tần Chiêu đồng ý, mặt mày liền hớn hở, sau đó lại nhìn về phía Mộ Lê Thần.
Hắn có thể nhìn ra, hai người Mộ Lê Thần và Mục Nhiên, vẫn là Mộ Lê Thần làm chủ.
Mộ Lê Thần đương nhiên không có ý kiến, chỉ gật đầu.
Nếu mọi phiếu đều chọn con đường kia, vậy Lý Thiên Vận cũng không chần chừ liền phân phó thu thập tốt các thứ chuẩn bị lên đường.
Bởi vì Mộ Lê Thần cấp bách muốn có được bàn tay vàng, cho nên một đường này hắn âm thầm mở đèn xanh cho đám người Lý Thiên Vận, các tang thi tiến hóa lợi hại cũng không dám xuất hiện, chỉ để một vài tang thi cấp một cấp hai tùy ý xuất hiện, nhưng liền dễ dàng bị giải quyết.
Quá trình ra khỏi thành phố thuận lời ngoài dự đoán, khiến mọi người có chút hồ nghi.
“Mọi người có cảm thấy chúng ta đi đường rất thuận lợi hay không?”
Mục Nhiên thừa biết vị tang thi hoàng này đã mở ra một lối thoát, nhưng ngoài miệng lại tìm cho Mộ Lê Thần một lý do che giấu: “Lúc trước mưa axit, có lẽ cũng ảnh hưởng đến tang thi, chắc là bọn chúng theo bản năng đã đi tìm chỗ tránh mưa.”
Những người khác cũng nghĩ như vậy, cảm thấy khá hợp tình hợp lý, liền đem nghi vấn ném ra sau đầu.
Dù sao không có tang thi cũng tốt…..
Dọc đường đi, Mộ Lê Thần cũng không ra tay, có tang thi đến gần hắn, cơ bản đã có Mục Nhiên lúc nào cũng đi theo bên cạnh thu phục.
Mục Nhiên lúc xuống tay giết tang thi có chút không được tự nhiên, chung quy mà nói ngay phía sau lưng hắn chính là một tang thi hoàng.
Trước mặt tang thi hoàng giết tang thi, cho dù là tình huống bất đắc dĩ phải ra tay hắn cũng cảm thấy sợ hãi, tương lai có thể hắn sẽ bị tính sổ a!!!
Mộ Lê Thần ngược lại không quan tâm tâm tư của Mục Nhiên, ánh mắt hắn vẫn chăm chăm nhìn thanh nhuyễn kiếm cứ được Tần Chiêu vung lên một cái cơ bản đã giải quyết được một tang thi.
Tư thái Tần Chiêu dùng kiếm nhìn qua cũng không quá thuần thục, hình như chỉ là một tân thủ, nhưng Mộ Lê Thần có thể cảm giác được, Tần Chiêu kia rõ ràng còn không biết tên bộ pháp tạo thành.
Nhìn cái bộ pháp của Tần Chiêu cứ hoang mang rối loạn tránh trái tránh phải, cố hết sức né công kích của tang thi, nhưng kỳ thật hắn thập phần thành thạo, không có con tang thi nào chạm nỗi đến góc áo của hắn.
Cái này chính là thân pháp võ công?
Trong lòng Mộ Lê Thần bỗng trào lên một cỗ khát vọng, hắn muốn….
Hắn tuy rằng thực lực cường đại, nhưng giống như một đứa trẻ cầm đao để chơi, khi sử dụng có một chút không được như ý muốn.
Hắn còn không có đầy đủ kỹ năng để khống chế nguồn lực lượng đó.
Giống như cổ võ giả, có thể lợi dụng kỹ năng nào đó khiến thực lực của chính mình gia tăng.
Mà Mộ Lê Thần, có đôi khi thậm chí ngay cả một nửa sức mạnh cũng không phát huy nổi.
So với các chiêu thức đa dạng của cổ võ giả, Mộ Lê Thần giống như một lực sĩ ngu ngốc, không biết cách sử dụng thực lực cường đại của bản thân.
Tuy nói là sức mạnh tuyệt đối, nhưng có kỹ năng vẫn tốt hơn.
Mộ Lê Thần lúc này đối với cổ võ giả thập phần hứng thú, hắn nhìn về phía Tần Chiêu bằng ánh mắt sáng ngời trong suốt, phảng phất như muốn nhìn ra bí kíp võ công trong từng quyền đánh của Tần Chiêu.
Loại pháp Sưu hồn lúc trước hù dọa Mục Nhiên, hắn cuối cùng cũng có chỗ để dùng một chút…………..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]