Lúc Triệu Ngu gặp được Thẩm Tuyển Ý, mẹ anh đã tái giá ở xa. Bà gả tới Bắc Kinh, có gia đình mới, sinh đứa con mới. Chút phí sinh hoạt hàng tháng gửi cho đứa con ở mãi Hàng Châu chính là tất cả phần trách nhiệm mà bà ta thực hiện.
Cô chưa bao giờ nghe thấy Thẩm Tuyển Ý đề cập đến mẹ anh.
Có lẽ khi bà Thẩm không chịu chi tiền lúc bà nội nhà họ Thẩm sinh bệnh thì mối quan hệ mẹ con vốn chẳng thân thiết là bao kia lại càng thêm xa cách.
Đứa bé trai đứng dưới tán ô vẫn còn đang ầm ĩ, bà Thẩm dịu dàng dỗ nó mấy câu, rồi mỉm cười chỉ vào Thẩm Tuyển Ý: “Thông Thông, trước kia không phải con luôn ầm ĩ đòi có anh trai sao, đây là anh trai con này.”
Bé trai mười mấy tuổi giậm chân quấy phá: “Con không có anh trai! Bố con nói bố mẹ chỉ sinh một đứa thôi! Mẹ, mau đi thôi, phiền chết lên được! Con không muốn ở đây nữa, con không muốn! Con có quen biết gì bà già kia đâu, bà ta cũng đâu phải là bà nội con!”
Bấy giờ bà Thẩm mới nặng lời hơn: “Thông Thông, con không được nói năng như thế!” Bà ta ngẩng đầu đầy hối lỗi: “Tuyển Ý, em nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, con đừng để bụng nhé.”
Thẩm Tuyển Ý nhìn thoáng qua thằng bé được lớn lên trong sự yêu chiều của mẹ này, vẫn cười: “Không sao. Em ấy nói cũng đúng.” Anh hỏi: “Mẹ đi viếng bà nội ạ?”
Vẻ mặt bà Thẩm hơi xấu hổ, “Đúng vậy, mấy năm nay mẹ bận quá, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-an-bai-lon-nhat-cua-troi-cao/1796630/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.