Tiệc đêm Giao thừa lại trở thành hiện trường battle tiếp ứng của fan các nhà. Ba lưu lượng đỉnh cao lớn vẫn sừng sững không ngã như xưa, ba màu đỏ hồng vàng kim trải khắp khán phòng tranh đua với nhau, thể hiện thực lực của ba ngọn núi lớn cho tất cả mọi người. Thẩm Tuyển Ý lên sân khấu sau Triệu Ngu, vừa hết màn biểu diễn là anh về hậu trường tẩy trang thay quần áo ngay. Anh đang hân hoan hớn hở nhắn tin WeChat cho Triệu Ngu thì cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Hạ Nguyên thò cái đầu vào ngó nghiêng: “Anh Tuyển Ý, anh mau lên, mọi người đang chờ anh rồi đấy.” Thẩm Tuyển Ý: “?” Anh gọi cậu chàng vào: “Mọi người nghĩa là sao cơ?” Hạ Nguyên thấy vẻ mặt anh sai sai, bèn rụt đầu lại: “Tiểu Ngu nói đi chơi Giao thừa chung á ——” Buổi hẹn hò hai người biến thành tụ hội tập thể ư??? Tâm trạng đang high tận trời mới nãy của Thẩm Tuyển Ý lập tức down xuống đáy, anh nghiến răng nghiến lợi lườm cậu chàng: “Có phải chú mày cố ý ngáng chân anh không?” Hạ Nguyên ấm a ấm ức: “Em có biết gì đâu, Tiểu Ngu hẹn em thì em tới thôi.” Thẩm Tuyển Ý cảm thấy mình sống khổ thật luôn. Nhìn tin nhắn còn chưa rời khỏi khung chat, anh lại căm giận xóa từng chữ đi. Lúc thay xong quần áo ra đến gara, cả đám người đã tán dóc rôm rả khí thế ngất trời. Vệ Trì thấy anh, còn nghẹn cười quăng cho anh một ánh mắt sống như một đóa hoa, lấy drama làm ánh mặt trời. Thẩm Tuyển Ý cảm thấy á à chắc chắn là cố ý rồi! Sau khi lên xe, tài xế hỏi: “Đi đến đâu đây?” Tất cả mọi người trên xe đều nhìn về phía Triệu Ngu, Triệu Ngu lại nhìn Thẩm Tuyển Ý đang bực bội ra mặt: “Bọn mình đi chơi Giao thừa ở đâu thế?” Thẩm Tuyển Ý: Bây giờ đối anh mà nói thì đi đâu cũng không quan trọng!!! Anh ngượng nghịu quay nghiêng người, lầm bầm nói với tài xế: “Biển Trời Mây.” Hạ Nguyên ngồi ghế sau oa một tiếng, “Vườn hoa cao nhất Bắc Kinh trong truyền thuyết à! Tọa lạc trong biển mây, duỗi tay là có thể sờ tới mây! Em còn chưa được đi bao giờ!” Vệ Trì xì một tiếng: “Không phải đêm nay có show bắn pháo hoa mừng giao thừa sao? Biển Trời Mây là chỗ xem pháo hoa rất đẹp, chắc phải đông người lắm.” Đám người trò chuyện phiếm rôm rả với nhau, Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu liếc Triệu Ngu, lấy di động ra nhắn tin WeChat cho cô: “Em gọi thêm bọn nó làm gì? Cả đám ồn ào kinh lên được!” Triệu Ngu đang nói chuyện với Trịnh Uyển Di, thấy tin nhắn WeChat thì tỉnh bơ xoay người lại, rep anh: “Đi hai mình bị chụp được thì phải làm sao? Già rồi em cũng lười phí thời gian để làm sáng tỏ scandal.” Thẩm Tuyển Ý không còn lời gì để nói. Có rất nhiều người ra đường vào đêm Giao thừa. Show pháo hoa mừng Giao thừa sắp đến, xe phải không ngừng tăng tốc mới rốt cuộc chạy tới tòa nhà cao tầng Biển Trời Mây trước 12h. Vốn họ tưởng tối nay nơi này sẽ đầy du khách, mấy người võ trang hạng nặng đội mũ đeo khẩu trang cẩn thận, còn thúc giục Thẩm Tuyển Ý đứng một góc chẳng hứng thú gì: “Anh đeo khẩu trang vào đi, đừng để vừa ra khỏi thang máy đã bị người ta quây xem.” Thẩm Tuyển Ý chẳng những không để ý đến họ, mà còn hừ một tiếng thật mạnh. Họ đi thẳng thang máy lên tầng cao nhất, khi tới đại sảnh tráng lệ huy hoàng, ngoài một nhân viên tiếp tân thì cả tầng nhà không có lấy một bóng người. Trịnh Uyển Di sợ ngây người: “Thẩm Tuyển Ý anh bao hết rồi hả?” Cô ấy dựng ngón tay cái với anh, “Ra tay hào phóng quá, bạn chí cốt!” Thẩm Tuyển Ý: “…………” Buổi hẹn hò hai người của anh, bữa tối dưới ánh nến của anh, show diễn pháo hoa mà anh sắp xếp tỉ mỉ giữa vườn hoa ở Biển Trời Mây của anh ơi!!! Vệ Trì và Hạ Nguyên là hai người duy nhất biết được tâm tư của anh, họ đứng cạnh nhịn cười muốn khùng luôn. Nhân viên tiếp khách đưa họ đến bàn ăn cạnh cửa sổ rồi rời đi. Một cửa sổ sát đất rất lớn bày ra tầm nhìn trống trải, họ có thể thu hết cảnh đêm Bắc Kinh vào mắt. Thi thoảng có đám mây trôi qua ngoài cửa sổ, bị gió đêm thổi tan thành tia sợi. Tất cả đều thể hiện sự lãng mạn được chuẩn bị tỉ mỉ kĩ càng. Hạ Nguyên và Vệ Trì tag Thẩm Tuyển Ý trong group chat lập team chơi game của ba người: “Không phải anh định thổ lộ vào đêm nay ở chỗ này đấy chứ???” Thẩm Tuyển Ý nhìn di động, quẳng cho hai người một ánh mắt căm giận, mặc xác hai cậu. Thổ lộ thì vẫn chưa tới thời cơ, anh chỉ muốn nhân đêm nay thử tâm ý của Triệu Ngu chút thôi. Trong hoàn cảnh lãng mạn và yên tĩnh thế này, ăn tối dưới ánh nến, ngắm màn trình diễn pháo hoa, không khí ái muội dần dần thăng hoa. Dù cố ý hay vô tình, chí ít cô cũng phát hiện được manh mối. Bây giờ vỡ lở hết cả rồi! Cô và Trịnh Uyển Di ngồi đấy chụp ảnh tự sướng vui vẻ biết bao nhiêu!!! Khi phát pháo hoa đầu tiên phóng lên trời cao, họ đều chưa để ý, mãi đến khi ánh sáng của pháo hoa ánh lên cửa sổ sát đất, chiếu sáng khắp bầu trời đêm. Trịnh Uyển Di nhào tới trước cửa sổ: “Oa! Gần quá! Đẹp ghê!” Hết chùm pháo hoa này đến chùm pháo hoa khác nở rộ trước mắt họ. Nhà hàng sử dụng kính cách âm, tiếng pháo hoa chỉ rất nhỏ, giống như một dòng suối phun lên từ mặt nước, tiếng vang vọng lại nhẹ nhàng. Mấy người đều bị hấp dẫn bởi pháo hoa gần trong gang tấc, đây quả là vị trí tốt nhất để xem bắn pháo hoa. Thẩm Tuyển Ý đứng ở ngay bên cạnh Triệu Ngu, anh cứ nhìn một chùm pháo hoa, rồi lại quay sang ngắm gương mặt nhìn nghiêng được bao phủ trong ánh sáng của cô. Cô cong mắt cười, đôi mắt ánh lên ánh sáng đủ màu. Khác với cô ở trên sân khấu, khác với cô lúc đang đóng phim, cô dịu dàng, vui vẻ và cũng rất chân thật. Tâm trạng buồn bực cả đêm của anh đột nhiên lại bình thường trở lại. Như thể không có buổi hẹn hò hai người cũng chẳng sao cả, cô cứ cười vui vẻ như vậy thì hình như anh đã thấy rất vui rồi. Thẩm Tuyển Ý nhẹ giọng gọi cô nhân khoảnh khắc pháo hoa nở rộ: “Triệu Ngu ——” Cô vẫn còn nhìn về phía bầu trời, đầu lại khẽ nghiêng đi một chút, “Gì thế?” Thẩm Tuyển Ý nói: “Năm mới vui vẻ.” Triệu Ngu phì cười, lúc này mới quay đầu nhìn anh: “Gì mà năm mới, đã đến Tết Âm đâu. Tết Tây vui vẻ nhé.” Thẩm Tuyển Ý cào cào đầu: “Được rồi, Tết Tây vui vẻ, bao giờ đến Tết Âm lại chúc em năm mới vui vẻ.” Anh dừng một chút, “Năm nay em ăn Tết ở đâu thế?” Triệu Ngu lại quay đầu xem pháo hoa: “Chắc là Hàng Châu, em bàn với bố mẹ cả rồi. Tết năm nay em không có lịch làm việc gì, về nhà nghỉ Đông cho sướng thôi.” Cô hỏi: “Anh thì sao?” Thẩm Tuyển Ý trầm đi, rồi lại nhếch miệng nở nụ cười: “Anh cũng muốn về Hàng Châu ăn Tết.” Đầu ngón tay của Triệu Ngu khẽ run lên. Thật ra anh chẳng còn người thân nào ở Hàng Châu nữa. Sau khi bà nội qua đời, anh chỉ còn một mình. Năm kia lúc cô về Hàng Châu ăn Tết, cô thấy bức tường của căn nhà nhỏ đối diện đã phủ đầy rêu xanh. Đó là dấu vết cho thấy lâu rồi không còn ai ở đấy. Giang Dự nói tháng nào cũng có người tới quét tước, nhưng nhà vẫn để không mãi. Có người muốn mua lại căn nhà đó, ra giá cũng không thấp, nhưng đều bị anh từ chối. Nếu bán đi căn nhà nhỏ này, thì ngoài kí ức hồi bé, anh chẳng còn lại gì. Triệu Ngu cụp mắt xuống, rồi lại nhìn về phía bầu trời đêm: “Được đấy, vậy đến lúc đó……” Cô dừng lời, quay đầu nhìn anh: “Mình cùng nhau ăn Tết nhé.” Một chùm pháo hoa yên lặng nở rộ, trong khoảnh khắc ấy, tất cả ánh sáng đều rơi vào đôi mắt anh. Anh cười nói: “Được đấy!” …… Sau đêm Giao thừa, mấy tờ tạp chí giải trí đều đưa tin Giao thừa năm nay chẳng rõ vị rich kid nào đã bao trọn Biển Trời Mây để đi hẹn hò, làm mọi người hụt mất địa điểm tốt nhất để xem pháo hoa. Trong phần bình luận, họ hùng hồn lên án mạnh mẽ bọn giàu sang quá quắt lắm! Sau Tết Dương, lịch Dương sang năm mới, nhưng lịch Âm thì phải một tháng nữa mới tới năm sau. Đối với người Trung Quốc mà nói, năm Âm lịch mới thật sự là năm mới. Năm nay thật ra Thẩm Tuyển Ý chưa từng sắp xếp để nghỉ Tết, không riêng năm nay, nhiều năm rồi anh không được ăn Tết một cách chính thức. Ngày Tất niên, cả nhà đoàn viên, một mình anh thì lấy gì mà đoàn viên, chẳng thà sắp xếp thêm ít việc kiếm tiền còn thực tế hơn. Năm nay Tất Chu vẫn sắp đầy lịch làm việc vào dịp Tết cho anh như thường lệ, lịch trình chất chồng đến tận năm sau. Ai dè Thẩm Tuyển Ý đột nhiên nói anh phải về nhà ăn Tết. Lịch trình đã đặt thì không hủy được nữa, hoãn thì lại trễ nải giờ giấc đôi bên, nên chỉ có thể đẩy lên trước. Thẩm Tuyển Ý nói: “Vậy đẩy lên trước đi, làm hết tất cả công việc trước khi ăn Tết.” Tất Chu nhìn bảng lịch trình dày ken, đau đầu đi điều chỉnh lại thời gian. Sau đấy Thẩm Tuyển Ý bận hẳn lên. Dù gì không thể điều chỉnh thời gian hợp lý với tất cả các bên được. Đôi khi bên đấy chỉ nửa đêm mới rảnh, anh lại phải đợi đến nửa đêm. Có lúc hai lịch làm việc được xếp ngay cạnh nhau, anh xong bên này là phải lập tức chạy sang bên kia, chỉ có thể ngủ ở trên máy bay. Mấy hôm trước 30 Tết, Thẩm Tuyển Ý đã thức trắng mấy đêm liền. Tiểu Sư đứng một bên nhìn anh chụp ảnh tạp chí như điên trong studio, lo lắng chết lên được. Nhiếp ảnh gia chụp mấy kiểu mà vẫn không hài lòng, hô dừng lại: “Tuyển Ý à, mắt cậu đỏ quá. Hay là nghỉ ngơi chút đi, nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi chúng ta lại chụp.” Thẩm Tuyển Ý cười xin lỗi các nhân viên: “Ngại quá, vừa xuống máy bay lúc rạng sáng là em chạy tới đây ngay, vậy em đi nghỉ ngơi một lát nhé.” Tiểu Sư vội rào đón: “Anh Tuyển Ý anh đi ngủ một lát đi, buổi phỏng vấn vào ban chiều mình đẩy xuống tối cũng được.” Thẩm Tuyển Ý nhận lấy lọ thuốc nhỏ mắt, vừa đi vừa ngửa đầu nhỏ mấy giọt: “5h chiều nay anh lên máy bay rồi, không kịp. Không sao, anh đi ngủ một tiếng, chú nhớ gọi anh dậy.” Studio không có phòng nghỉ, chỉ có một chiếc ghế dài cứng quèo. Anh cởi quần áo chụp ra sợ đè nhăn, đắp chiếc chăn lông chẳng rõ là của ai lên. Một người cao 1m8 mấy như anh cứ cuộn người lại như vậy nằm ngủ trên ghế. Tiểu Sư để anh ngủ thêm nửa tiếng rồi mới gọi anh dậy. Sau khi thức dậy, anh lại dặm lại makeup và làm tạo hình, tiếp tục chụp ảnh. Chụp xong đã gần giữa trưa, địa điểm phỏng vấn cách địa điểm chụp 2 tiếng đi xe, Thẩm Tuyển Ý chưa kịp ăn trưa đã phải lên xe xuất phát. Tiểu Sư vốn định tạt vào cửa hàng tiện lợi trên đường mua bánh mì cho anh lót dạ, ai ngờ anh vừa lên xe đã ngủ rồi, còn ngủ rất say, Tiểu Sư cũng không đành lòng đánh thức anh. Buổi phỏng vấn này chính là công việc cuối cùng của anh trong năm nay. Phỏng vấn kết thúc, Tiểu Sư lập tức đưa anh đến sân bay. Lúc này thần thái của Thẩm Tuyển Ý lại sáng láng lên, anh lật lật chiếc balo đã thu xếp xong xuôi ở ghế sau, sau khi chắc chắn đã mang theo đủ đồ, anh nhắn tin WeChat cho Triệu Ngu: “Đang đến sân bay, chuẩn bị xuất phát!” Lúc gần check in anh mới nhận được hồi âm của cô: “Ừm, lên đường bình an.” Thẩm Tuyển Ý hân hoan hớn hở ngủ một giấc trên máy bay, lúc đến Hàng Châu thì trời đã tối rồi. Phương Nam vào Đông, không khí nhuốm đầy hơi lạnh ẩm ướt. Tuy trời đã tối, nhưng dưới mái hiên các hộ gia đình đều là đèn lồng đỏ vui tươi. Ánh sáng đỏ chiếu rọi con đường lát đá xanh dưới chân. Dường như chỉ cần đi đến cuối đường là có thể thấy bà nội đứng ở cửa, tươi cười vẫy tay với anh. Đang là giờ cơm Tất niên, Thẩm Tuyển Ý đi hết quãng đường. Qua những ô cửa sổ mở hờ, thi thoảng anh có thể nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo ở hai bên đường. Rẽ vào một khúc ngoặt nhỏ, là tới nhà anh. Tuy rằng chẳng có ai chờ anh ở nhà, anh vẫn rảo bước nhanh hơn. Khi đi qua chỗ rẽ, anh thấy một bóng dáng mảnh khảnh đứng ở bức tường nhà cách đó không xa. Cô mặc một chiếc áo phao trắng dáng dài, bao kín người từ trên xuống dưới, đeo đôi dép lê con thỏ lông xù, trên cổ còn quấn khăn quàng, che kín nửa mặt dưới, nhìn đã thấy ấm áp. Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu ra nhìn, làn khí nóng mờ mịt tỏa lên từ chiếc khăn như một lớp sương mù che trước mắt: “Anh nhanh cái chân lên! Tối thui rồi mới về!” Thẩm Tuyển Ý nhìn cô từ đằng xa. Căn nhà nhỏ phủ đầy rêu xanh kia dường như cũng trở nên ấm áp hơn. [HẾT CHƯƠNG 73]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]