Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu thoại mà Triệu Ngu thêm vào này khiến nhân vật Hạ Hạ có nhiều sức sống hơn, có vẻ thêm phần sinh động. Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, Nhạc Lê cuối cùng cũng hô cut.
Vẻ mặt cười tủm tỉm dịu dàng của Triệu Ngu tan đi, sự thẹn thùng vô hạn biến thành khinh bỉ vô cực: “Nãy anh làm gì đấy? Sao không tiếp thoại?”
Thẩm Tuyển Ý nghẹn họng.
Đánh chết anh cũng không thể thừa nhận vừa nãy mình thẹn thùng.
Triệu Ngu nhảy xuống khỏi giường, quay đầu lại hỏi Nhạc Lê: “Đạo diễn, cảnh này chắc phải quay lại nhỉ?”
Nhạc Lê hưng phấn xua tay: “Không cần không cần không cần! Cảnh này sửa lại sinh động lắm!” Cô ấy giơ ngón cái với hai người: “Lợi hại!”
Thẩm Tuyển Ý bỗng chốc không rõ bạn fan này đang khen anh thật hay là vớt vát mặt mũi giúp anh nữa.
Qua cơn mưa trời lại sáng, đoàn phim chỉnh đốn nghỉ ngơi rồi lại quay về quay các cảnh của diễn viên nhí tiếp.
Thẩm Tuyển Ý vừa mới xối mưa hai tiếng đồng hồ, Tiểu Sư sợ anh bị cảm, giục anh về khách sạn tắm nước nóng uống thuốc cho chắc. Đoạn phim mới nãy thật ra không tắm thật mà chỉ thay một bộ quần áo sạch sẽ thôi.
Ai dè Thẩm Tuyển Ý rất là cứng, nói mình là nam nhi vai năm tấc rộng thân mười thước cao trẻ khỏe trai tráng, nể tình uống ly nước ấm coi như xong việc.
Tiểu Sư hết cách, đành phải đi tìm Triệu Ngu: “Tiểu Ngu, chị kêu anh Tuyển Ý về khách sạn tắm nước ấm uống thuốc đi, anh ấy không nghe em.”
Triệu Ngu lật kịch bản: “Vậy chắc gì ổng đã nghe chị.”
Tiểu Sư: “Không phải chị dỗ được ổng rồi sao?”
Triệu Ngu: “…………” Cô liếc Thẩm Tuyển Ý cách đó không xa, cuối cùng vẫn khép kịch bản lại đi qua: “Về khách sạn nhé?”
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu xem xét cô, ho khan một tiếng, chầm chậm đứng lên, tỏ vẻ không sao cả: “Thế thì đi thôi.”
Thế là hai người ngồi chung xe thương vụ về khách sạn.
Sau khi lên xe, Thẩm Tuyển Ý cứ cầm kịch bản làm bộ làm tịch xem mãi. Triệu Ngu nhìn chăm chú vào gương mặt nhìn nghiêng của anh một lát, ánh mắt dừng ở vị trí mà mình vừa hôn, cô cảm thấy môi hơi ngưa ngứa.
Cô húng hắng giọng mở miệng: “Lát nữa về khách sạn anh đi tắm trước nhé, tắm xong thì sang phòng em tìm em.”
Đôi mắt Thẩm Tuyển Ý trợn trừng lên.
Triệu Ngu lấy kịch bản đập anh: “Nghĩ cái gì đấy! Sang tập diễn với em! Nếu còn tái phạm vụ không diễn tiếp được như hôm nay thì người mất mặt là anh đó!”
Thẩm Tuyển Ý rất kiểu thẹn quá hóa giận trong truyền thuyết: “Ai bảo anh không diễn theo em được? Đấy là anh phát huy tại chỗ hiểu không! Đạo diễn Nhạc còn khen anh sửa hay đấy!”
Triệu Ngu xùy một tiếng, lười vạch trần anh.
Sau khi về khách sạn, trợ lý đến nhà hàng gần đó mua suất canh hầm về. Cô còn nhớ từ bé Thẩm Tuyển Ý đã không thích uống thuốc, còn toàn lôi luận điệu cảm đủ 7 ngày tự nó khỏi ra để lý luận, lần nào cũng khiến bà nội Thẩm bắt anh uống thuốc phải phát cáu lên.
Canh hầm có thêm đương quy cẩu kỷ, dùng để làm ấm người xua khí hàn, hơn nữa Thẩm Tuyển Ý thường xuyên rèn luyện thân thể khỏe mạnh, chắc hẳn sẽ không mắc cảm nữa.


Không bao lâu sau khi món canh nóng được đưa lên, Thẩm Tuyển Ý liền tới gõ cửa.
Tắm xong anh thấy thoải mái sảng khoái hơn hẳn. Khi đứng cạnh anh, nhiệt độ cơ thể hòa cùng với làn khí nóng sau khi tắm khiến anh còn nóng hơn cái nắng Hè. Triệu Ngu tỉnh bơ cách xa anh ra một tí, mở hộp cơm ra: “Ăn cơm trước đi, ăn no rồi làm việc.”
Thẩm Tuyển Ý ngửi mùi thơm của món canh hầm, uống hết không chừa một ngụm.
Những chuyện như tập diễn thì trước lạ sau quen, hai người xem kịch bản một lúc rồi vào vai rất nhanh. Ngoài cái hôn vào buổi chiều thì thật ra khả năng diễn xuất của Thẩm Tuyển Ý ở trong phim rất đáng chú ý.
Anh có quá nhiều điểm tương tự với Lê Tầm, chỉ bề ngoài thôi đã đủ giúp anh mang lại linh khí và sự chân thật cho nhân vật này.
Hai người tập diễn rất thuận lợi, lúc kết thúc, Thẩm Tuyển Ý ra vẻ hớn hở tự kiêu với Triệu Ngu, giống như đang nói: Xem đi! Không có chuyện anh không diễn theo được đâu nhé! Kỹ thuật diễn xuất của anh siêu tốt!
Lần nào thấy vẻ mặt này của anh Triệu Ngu cũng thấy buồn cười.
Chỉ thiếu một cái đuôi thôi là trông anh y hệt một chú chó chảnh cún đang đòi được khen.

Lúc đi về, Thẩm Tuyển Ý đi tới cửa rồi còn xoay người lại, hỏi bằng giọng điệu u oán: “Mai em ăn sáng lúc nào?”
Triệu Ngu nói: “Chưa chắc được, dậy sớm thì đi sớm, sao đấy?”
Thẩm Tuyển Ý: “Chờ anh đi chung! Anh chưa tới gõ cửa thì em không được xuống lầu!”
Triệu Ngu kỳ quái: “Tại sao em phải ăn chung với anh? Em còn không được tự ăn sáng một mình à?”
Thẩm Tuyển Ý nghiêm trang nói: “Khoa học nghiên cứu phát hiện, nam nữ chính ăn sáng chung với nhau sẽ có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm. Để việc quay phim sau này được thuận lợi không diễn hỏng, chúng mình rất cần ăn ba bữa một ngày cùng với nhau.”
Triệu Ngu: “…… Xin hỏi nhà khoa học nghiên cứu đưa ra kết luận này là?”
Thẩm Tuyển Ý: “Một đứa học dốt còn chẳng phân biệt được Edison với Newton như em thì đừng hỏi thăm về lĩnh vực học thuật không liên quan đến em này nữa.”
Triệu Ngu tức giận đến mức đập anh bằng dép lê: “Lúc ấy em chỉ nhớ được người bị táo đập vào đầu thôi!!!”
Một học sinh mỗi ngày phải học thuộc sự tích của mười danh nhân thì nhớ nhầm không phải là chuyện quá bình thường ư! Sao tên cờ hó này lại nhớ rõ từng lịch sử đen tối của cô vậy chứ?!
Thẩm Tuyển Ý né sang một bên, vặn tay nắm cửa rồi búng tay rất có nhịp điệu: “Bữa sáng, ngày mai, chờ anh.”
Triệu Ngu có khùng mới chờ anh.
Ngày hôm sau cô cố ý dậy sớm nửa tiếng, ai dè vừa mở cửa ra, cô đã thấy Thẩm Tuyển Ý khoanh tay dựa vào bức tường đối diện cửa ngáp dài. Thấy vẻ mặt sốc hàng của cô, anh nhệch miệng cười đến là vui: “Chào buổi sáng, đi ăn nhá?”
Triệu Ngu: “…………”
Rốt cuộc lại được ăn sáng chung với nữ chính, Thẩm Tuyển Ý cảm thấy món bánh bao nhân giá đỗ Tiểu Sư nói đến quả nhiên rất là ngon.
Hai ngày sau, phần diễn của diễn viên nhí chính thức đóng máy.
Nhạc Lê phát bao lì xì mừng đóng máy cho hai diễn viên nhí chính, chúc hai đứa học hành giỏi giang tương lai tấn tới. Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý cũng chụp ảnh chung với từng diễn viên nhí. Ảnh đưa lên mạng, các cư dân mạng cũng bảo mặt diễn viên lớn diễn viên nhí rất giống nhau, khen đạo diễn chọn mát tay.
Các cảnh diễn ở vùng quê của Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý không nhiều lắm, phần lớn là sau khi Lê Tầm chết Hạ Hạ lại trở về nơi này, và một ít cảnh flashback. Hai người tốn ba ngày trời quay hết tất cả các cảnh, rồi đoàn phim chính thức chuyển địa điểm.
Ở thôn quê dân dã một khoảng thời gian, bỗng quay lại thành phố lớn, họ có thể cảm nhận được rõ ràng mức độ suy giảm chất lượng không khí.
Đối với Lê Tầm và Hạ Hạ đã lớn mà nói, thành phố ngựa xe như nước này mới là nơi câu chuyện của họ bắt đầu.
Lê Tầm khi đã lớn mở một cửa hàng sửa chữa xe máy. Không chỉ xe máy, mà xe điện, xe ba bánh, xe đạp, đến cả xe cút kít của trẻ con cũng sửa được.
Anh toàn mặc áo ba lỗ trắng dính đầy dầu máy, để lộ cánh tay ngăm đen chắc khỏe. Người anh cao chân anh dài, nhưng lại để kiểu đầu đinh, chân đeo dép lào. Nếu không phải đường nét gương mặt anh chính trực, bề ngoài của anh xuất sắc thì chẳng ai dám đến sửa xe chỗ anh.
Anh định cư trong thành phố lớn, nhưng lại ở cách trung tâm thành phố rất xa. Vùng ngoại thành cá tôm hỗn tạp, có đủ kiểu người. Anh từng đánh nhau với kẻ khác, từng đập xe, cũng từng phì phèo điếu thuốc đi qua đồn công an với đám bạn không đứng đắn.
Khoảng cách giữa anh và trung tâm thành phố, cũng là khoảng cách từ anh tới lời hứa mà anh từng thề thốt với Hạ Hạ.
Kiếm thật nhiều tiền, mua rất nhiều váy vóc xinh đẹp, tặng cho cô những đóa hoa đẹp nhất.
Anh biết thật ra anh căn bản không thể gặp lại cô. Câu chuyện thằng nhãi nghèo và công chúa chỉ có thể xảy ra trong cổ tích mà thôi.
Cho nên những mơ ước liên quan đến cô cũng không cần phải cố gắng nữa.
Sau đó một ngày nọ, anh gặp lại Hạ Hạ.
Thẩm Tuyển Ý da trắng, phơi nắng lâu như thế mà vẫn không ngăm đi. Chuyên viên trang điểm chỉ đành đánh da anh đen đi mới miễn cưỡng đạt được yêu cầu như trong kịch bản.
Nhạc Lê cầm loa hô “Action”.
Trong cái nắng chói chang, Thẩm Tuyển Ý ngậm điếu thuốc đi ra từ cửa hàng hỗn độn. Cái quần lửng chỉ dài đến đầu gối cuốn lên mấy vòng, dép lê kêu lẹt xẹt, người anh tỏa ra sự thô kệch lôi thôi lếch thếch. Anh đi đến cửa tiệm xe điện cũ nát rồi dừng lại trước cửa, chọn chọn lựa lựa giữa đám dụng cụ rơi vãi đầy đất, sửa xe điện leng ka leng keng.
Quán mì thịt bò bên cạnh có người gọi: “Thằng Tầm, xe của chú sao rồi?”
Anh ngậm thuốc lá ngồi dậy, sương khói bay lên trên theo mặt, đôi mắt nheo lại vì khói hun: “Pin nổ rồi, phải thay ắc quy.”
Người trong cửa hàng cầm xẻng thức ăn lao ra ngoài: “Lại thay ắc quy? Thay đến cái thứ mấy rồi? Riêng tiền đổi ắc quy thôi đã đủ cho tao mua con xe mới rồi! Này tao bảo, có phải mày bán cho tao đồ dỏm kém chất lượng không, cố tình chơi tao hả?”
Thẩm Tuyển Ý phả một hơi khói dài, bắn đầu lọc thuốc về phía mu bàn chân gã.
Chủ tiệm mì chửi bới né tránh.
Anh cười nhếch miệng: “Dùng xe điện xập xệ như xe tải, không hỏng mà được à? Được rồi, tôi đổi cho chú hàng nhập khẩu, chú trả tôi tiền như hàng nội địa là được.”
Bấy giờ ông chủ mới vui vẻ: “Thằng Tầm có nghĩa khí lắm, vậy cũng được, mày sửa trước cho chú đi, chú nấu cho mày tô mì.”
Thẩm Tuyển Ý lại cầm cờ lê ngồi xổm xuống: “Đừng bỏ hành nhé.”
Bát mì được bưng ra rất nhanh.
Đã quá giờ ăn trưa, Thẩm Tuyển Ý bưng một bát mì thịt bò to oạch ngồi trên chiếc xe điện mới thay nửa lốp, vừa hút mì vừa cười hì hì xem hai vợ chồng ở quán mát xa bên kia đường đánh nhau.
Ánh nắng quá trưa xuyên qua tán lá đa, xiên xuống mặt đất, chiếu ra những bóng nắng lốm đốm.
Gần đấy vang lên tiếng bánh xe đạp chậm rãi nghiền qua đường đá, sau đó dừng lại bên cạnh anh. Có người lễ phép hỏi: “Xin hỏi anh, chỗ này sửa xe đạp được không ạ?”
Anh hút hết sợi mì rồi quay đầu lại: “Được chứ, cô……”
Chẳng có cái nắng nào chói mắt như buổi chiều nay.
Thiếu nữ trong ký ức mặc váy liền màu trắng, đẩy xe đạp, tựa như đi qua quãng thời gian ngập lúa mạch vàng kia, lại đến trước mặt anh.
Thẩm Tuyển Ý đột nhiên xoay người qua chỗ khác: “Không được! Chỗ của tôi chỉ sửa xe máy thôi!”
Triệu Ngu nhìn chiếc xe đạp bị tháo tan tác ngoài cửa tiệm: “Hình như xe em chỉ bị tuột xích thôi, anh lắp giùm em được không?”
Anh quay đầu lại liếc xuống dưới một cái.
Quả nhiên là tuột xích thật.
Thẩm Tuyển Ý để bát mì thịt bò trong tay lên mặt đất, ngồi xổm xuống sửa lách cách mấy cái, xích lại về chỗ cũ. Triệu Ngu hỏi: “Cảm ơn, bao nhiêu tiền ạ?”
Anh đưa lưng lại, không dám xoay người: “Không cần.”
Giọng nói kia cười, vẫn ngọt ngào như thời thơ ấu: “Cảm ơn anh chủ tiệm.”
Sau một tràng chuông leng keng, cô cưỡi xe đạp rời đi trước mắt anh. Chàng trai đang cứng người chậm rãi quay lại. Tấm lưng kia càng lúc càng xa, vạt váy liền màu trắng buông xõa tung bay trong gió, không hợp với vùng ngoại ô hỗn độn dơ bẩn này.
Anh đứng tại chỗ nhìn theo lâu thật lâu.
Anh vừa thấy mình may mắn vì cô không nhận ra anh, rồi lại vừa khổ sở vì cô không nhận ra mình.
Thẩm Tuyển Ý đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên anh gặp lại Triệu Ngu sau khi lớn lên.
Hình như cũng là một buổi chiều thế này, ánh mặt trời chiếu xiên vào từ cửa sổ lớp học, cô đứng ngay trong vầng sáng ấy. Trong khoảnh khắc này, ký ức bỗng trở nên rõ ràng hơn bất kì lúc nào khác, anh thậm chí còn nhớ được lông mày cô nhếch lên vì tức giận.
Thiếu nữ trưởng thành hoàn toàn khác với dáng vẻ thời ấu thơ, lạnh lùng và xa cách, cao ngạo và xinh đẹp. Vẻ đẹp sửng sốt đấy đã bị che khuất bởi ký ức thuở thiếu thời, sau bao năm đã qua, trái tim mới rốt cuộc rung động.
[HẾT CHƯƠNG 66]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.