9h p.m
Tôi cùng Minh Thiên bước ra khỏi sân bay, bây giờ cũng đã tối rồi, chẳng biết đi đâu nữa, mà cũng tại Minh Thiên nhiều chuyện mà ra, bệnh viện lo hết chi phí kể cả thuê ngay một căn nhà ở cho 6 tháng cũng lanh chanh bảo tự lo việc tìm nhà được, một mực từ chối rồi người ta cũng chiều theo. Giờ thì chẳng biết nhà đâu mà về..
- Sao đây em? Giờ đi đâu? - Minh Thiên đưa mặt ngố ra nhìn tôi
- Sao chăng gì? Tại anh mà ra cả, xảnh xẹ tự nhiên đi từ chối ý người ta, giờ có nhà cũng không biết mà về.
- Anh cứ tưởng là... Tới khoảng giờ chiều thì đi tìm được, nhưng đâu ngờ....
- Tưởng tưởng gì..?? Không có lần sau đâu đấy. Để xem địa chỉ em còn lưu lại hay không, em mà xóa lung tung rồi có nước mà chui xuống cống ở..
Tôi loay hoay với điện thoại được một lúc thì cũng tìm ra địa chỉ nhà của Mẫn Nghi - Chung cư Rose. Mà không biết con nhỏ còn sống ở đó hay không?
- Được rồi đi theo em,... Tất cả là lỗi của anh, xách luôn cả vali của em, đây là hình phạt nhẹ cho anh đó. - tôi liếc xéo anh
- Tự nhiên mình trở thành osin luôn vậy ta?
- Giờ sao??
- Đâu sao, đi thôi..
------------------------------------
Đứng trước cửa nhà 104 mà lòng hồi hợp, nhiều năm tôi bỏ đi như vậy bây giờ quay lại Mẫn Nghi nó sẽ thế nào? Nó có mắng tôi hay không, thật sự là rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-vuong-nguyen/2582754/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.