Tôi nhăn nhó khó chịu khi vết thương tự dưng nó bắt đầu rát trông khi chẳng ai đụng chạm đến nó, tôi mệt mõi đi lại ghế ngồi và chẳng ai quan tâm đến tôi cả chỉ có Vương Nguyên.. Cậu ấy vẫn nhìn theo từng bước đi của tôi. Tôi ngồi xuống tự rót cho mình ly nước lọc rồi uống cạn nó, đặt ly nước xuống cũng là lúc Vương Nguyên đến ngồi xuống kế bên tôi, cậu ấy lấy gối Red Heart màu đỏ [gối dùng trang trí sofa] rồi ôm nó. Vẻ mặt tôi hơi buồn, có thể cậu ấy nhìn ra, rồi mở lời nói chuyện.
- Tặng cậu này. - Vương Nguyên chìa cái gối hình trái tim đó ra trước mặt tôi
- Hì.. Của tớ mà, tặng gì chứ. - nhìn Vương Nguyên tôi cười sự đáng yêu trên khuôn mặt hảo soái của cậu ấy
- Ừ hen, hihi.. Mà sao trông cậu buồn thế, có cần tớ giúp cậu vui lên không?
Cậu ấy không chờ đợi hay trông chờ sự đồng ý của tôi mà đã tự mình tạo ra nhiều bộ mặt xấu khác nhau, nhưng tôi thích nhất khuôn mặt cậu ấy tạo là dùng tay kéo hai má ra, mắt thì ngước lên trên, lưỡi thì cho ra khỏi miệng nhưng cậu ấy vẫn cười được. Chắc mấy trò này không khó với cậu ấy, bởi vì cậu ấy lúc nào cũng vui tươi, tạo niềm vui cho người khác và cũng khiến người khác cảm thấy vui hơn khi ở bên cậu ấy.
Nhìn Vương Nguyên tôi bật cười cũng vui lên hơn, mọi sự đau đớn nó cũng tan hết, tôi cũng chẳng biết từ khi nào tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-vuong-nguyen/2582748/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.