Tôi cứ như một kẻ trắng tay, một kẻ thất bại tôi chẳng còn quan tâm gì đến xung quanh mình, nó cứ như thứ vô giá vậy và cứ thế cứ tôi như không còn sức sống mà khuỵ luôn xuống nền nhà. Tôi nấc lên, tôi khóc nấc lên vì mọi chuyện đến bên tôi quá nhanh, không ai báo cho tôi cả.
Mẫn Nghi, Thu Thảo cũng rớm nước mắt mà đến bên tôi, họ ôm tôi vào và khóc chung với tôi, trông cứ như những đứa trẻ bị lạc mất mẹ mình.
17h a.m
- Dọn lại đi, tao không thể sống với thứ bừa bộn này. - tôi um sùm bảo Mẫn Nghi dọn hết đồ mà cậu ấy vừa bày ra trong bếp
- Để đó đi, một hai rồi cũng dọn mà. - Mẫn Nghi tay chân lộn xộn vẫn ngẩn đầu lên hẹn giờ với tôi
- Không được, mày ngừng lau ở đó đi qua đây giúp tao. - tôi cũng không kém, tay vừa bóc hành tay vừa la lớn
- Mệt má ghê.. Làm gì mà sạch sẽ dữ vậy không biết. - Mẫn Nghi bực dọc, đi xuống dưới bếp mà cứ như khủng bố vậy, dậm thật mạnh xuống sàn nhà từng bước đi, chắc một hồi người tầng dưới lên mắng dốn quá. - Mày khóc à?? - Mẫn Nghi dọn xong chỗ đó quay sang thấy tôi rơi nước mắt
- Đâu! Mày nhìn hành tay này, nó làm mắt tao cay chứ khóc gì. - tôi ngước lên chỉ cho Mẫn Nghi đống hành đang nằm trên bàn
- Ok! Xong chưa đem bỏ rác này đi. Hết chỗ chứa rồi. - Mẫn Nghi gói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-vuong-nguyen/2582744/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.