Huệ An nhìn Vương Nguyên cứ nhai mà không chịu cho cô lời nhận xét về món ăn. Cô bắt đầu cáu gắt.
- Này cậu không cho tớ một chút bình luận của cậu à? Sao cứ nhai nhóp nhép vậy?
-Huệ An, những món ăn của cậu rất ngon. Tớ nghĩ cậu nên đi học nấu ăn thêm thì là tuyệt luôn. _Vương Nguyên buông đôi đũa xuống, miệng cố gắng thốt ra lời hay dù biết mình đang rối lòng
- Thật sao, đây là lần đầu tớ làm đấy được cậu khen thì vui quá chừng. _Nhìn Huệ An cười tít mắt mà cậu cảm thấy ngại sao ý.
- Vui đến vậy sao?
- Này đợi tớ xíu, tớ nghe điện thoại.
- Ừm.
- Hey Vương Nguyên, không ở chung cư hay cty lại chạy về đây ăn cơm một mình à? _Huệ An vừa đi thì Thiên Tỷ và Tuấn Khải bước vào và ngồi xuống bàn ăn.
- Đâu có. _liếc sang Thiên Tỷ, cậu ấy cứ nhìn đồ ăn_ Này đừng nhìn cái này cậu không ăn được đâu, mình qua nhà Mẫn Nghi kêu cậu ấy nấu cho ăn. _Vương Nguyên nói không kịp để cho ai nói gì thì đã kéo họ chạy đi.
1 tuần sau - Ngày xuất viện
- Này sao các cậu không thuê nhà nào có hai phòng đi. _Vương Nguyên cất túi đồ vừa kêu la
- Chi?? Cái này ba mẹ em thuê cho mà, bọn em đâu có quyền quyết định. Với lại một phòng cũng tốt mà ba đứa ngủ chung cho vui. _Mẫn Nghi cười khen quyết định đúng đắn của người thuê nhà
- Ý tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-vuong-nguyen/2582736/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.