Tôi đi thì Vương Nguyên cũng chạy theo tôi.
- Nè em không ăn sao..?? __Tuấn Khải ú ớ gọi Vương Nguyên
- Không!!! Hai người cứ ăn đi. __bước ra khỏi cửa
- Êêê!!! Chẳng phải em ấy sành ăn lắm sao??? __nhìn thức ăn trên bàn rồi nói__ Đồ ăn ngon thế này mà bỏ đi cho được
- Kệ cậu ấy đi không ăn thì hết bây giờ.hehe
Bây giờ ổn rồi, vật duy nhất tôi có được với ba mẹ tôi giờ thì bên cạnh tôi rồi.......
Sau khi tôi mua đồ về thì thấy Vương Nguyên đứng trên cầu thang, nhìn bề ngoài thì chẳng khác nào đang chờ tôi vậy. Nhưng làm gì có chuyện đó xảy ra mắc gì cậu ấy lại đứng chờ mình, tôi nhìn cậu ấy rồi bước đi thẳng không thèm nhìn luôn. Đi ngang qua thì Vương Nguyên chặn giữa đường.
- Đi ăn với tớ nha.
- Nhưng mà đống đồ này.... __Tôi đưa túi thức ăn ra
- Từ từ tính...
Nói xong Vương Nguyên kéo tôi xuống phòng cơm
- Êê.. Tôi chỉ đùa mà cậu làm thật à...???
- Chuyện gì cơ??
- Thì tấm ảnh này nènè
- Tớ với anh Tuấn Khải phải qua Việt Nam giải quyết một số việc nên sẵn tớ fhế lấy dùm lun.
- Địa chỉ đâu câu có??? __Tôi nhún vai khó hiểu nhìn Vương Nguyên
- Là Gia Bình chung lớp cậu thì phải tớ đã xin chỗ cậu ấy.
- Ra vậy...
- Ăn nhanh đi. Rồi chúng ta về
- Oh..
Tôi ngồi lại ăn với Vương Nguyên cũng gần một tiếng, sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-vuong-nguyen/2582721/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.