Khang Tử tức giận nổi đoá, anh ta trợn to hai mắt, cắn răng nói: “Anh Kim… anh… anh đúng là…”
Tiêu Mộng đi mấy bước, xoay người ngoắc ngoắc về phía Khang Tử, “Khang Tử! Cậu cũng tới đây mau, đi cùng nhau đi!”
Khang Tử bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn là kéo lê bước chân đi theo.
*** Aiz, muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản.
Xem ra, chuyện anh ta muốn tránh cũng không thể nào tránh được.
Vậy phải làm sao bây giờ?
“Chị Bạch Mị, chị tới đây mau, trên này đẹp lắm, thực sự rất mới lạ.”
Tiêu Mộng vui vẻ dùng sức lắc lắc cánh tay Bạch Mị, gương mặt phấn chấn tựa như một chú chim nhỏ.
Bạch Mị cũng rất phấn khởi, hai mắt cô tỏa ra ánh sáng, đứng trên boong du thuyền hít vài hơi thật sâu, đưa mắt nhìn ngắm xung quanh.
“Đúng là cảm giác rất khác lạ, rất thoải mái! Nghe gió thổi trên biển thật tốt! Oa…”
“Ha ha ha ha… thật là sảng khoái! Thích quá đi!”
Tiêu Mộng cũng toét miệng cười vô cùng khoa trương.
“Đúng rồi, em gửi video cho Lam Nhạn, nó có trả lời gì không? Hà hà, có khi nào nó đang hâm mộ đến mức phát khóc không?”
Bạch Mị nháy mắt.
Mi tâm Tiêu Mộng khẽ động: “Đúng nhỉ, em quên xem cậu ấy trả lời thế nào. Chị yên tâm đi, với tính cách hiếu thắng của Lam Nhạn, cậu ấy có khóc cũng sẽ không nói cho chúng ta đâu. Mặt cậu ấy sẽ sưng thành đầu heo, ha ha ha.”
Nói xong, Tiêu Mộng tìm điện thoại di động, Bạch Mị cũng ghé sát lại cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1064787/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.