Kim Lân kéo tay Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng vẫn nhìn về phương hướng Lam Nhạn biến mất, thất thần nói: “Có phải… hai người bọn họ đang yêu đương không?”
Kim Lân lập tức không nhịn được cười rộ lên, anh ta xoa mái tóc mềm mại của Tiêu Mộng, sau đó đặt tay lên vai Tiêu Mộng, khẽ cong môi nhìn thẳng vào Tiêu Mộng, nói: “Nhóc, em cũng đang yêu đương, vì sao Lam Nhạn và Lôi Bạc người ta lại không thể yêu đương?”
“Nhưng mà… bọn họ…? Tôi yêu đương hồi nào?”
Kim Lân nháy nháy mắt, hơi nóng phả vào chóp mũi của Tiêu Mộng: “Không phải em đang yêu đương với tôi sao?”
“Kim Lân, không phải…”
“Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ những thứ này quá sâu. Rốt cuộc em có muốn đi du thuyền không? Còn chờ nữa thì không thể lên đó đâu.”
“Đi đi đi! Tôi muốn lên du thuyền xem một chút.”
Cứ như vậy, Tiêu Mộng không nhìn thấy sự thất vọng thoáng qua trong ánh mắt của Kim Lân, cô ngoan ngoãn leo lên xe hơi của Kim Lân.
Kim Lân lái xe, quay mặt sang nhìn Tiêu Mộng, ngọt ngào cười với cô.
Tiến đến gần, nụ cười của anh mang đến một loại cảm giác rực rỡ như hoa xuân, giống như hàng trăm đóa hoa xinh đẹp đều tập trung trên mặt anh, trong mắt anh.
Đôi mắt đó quá mức quyến rũ…
Trái tim của Tiêu Mộng đập thình thịch, cô nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, không dám nghiêm túc thưởng thức Kim Lân nữa.
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Tiêu Mộng vội vàng nghe máy: “Alo, ai vậy?”
“Là chị đây Tiêu Mộng, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1064780/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.