Cái gì mà Anna rất cô đơn… Đệch, cô ta có cô đơn đến chết thì liên quan gì đến anh! Cô ta muốn chết thì cứ chết!
…
Trần Tư Khải đã âm thầm hoạch định một số kế hoạch trong lòng…
“Đó là gì vậy? Anh nhìn kìa, thứ màu trắng đó… trông rất lạ.”
Tiêu Mộng chọc chọc cánh tay vào Trần Tư Khải bên cạnh, không chút để ý tới người đàn ông lúc này lạnh lẽo thấu xương đến mức nào.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Trần Tư Khải biến mất trong chớp mắt, sau đó nở một nụ cười ấm áp, anh nghiêng người, ôm lấy Tiêu Mộng, sát bên cạnh cô, ngửi mùi trái cây của đứa trẻ trên người cô, cùng nhau nhìn ra bên ngoài.
“Ồ, cái đó à, đó là một số bức chạm nổi do chính quyền thành phố xây dựng vào năm ngoái. Em có muốn đi xem không?”
Nếu cô nói muốn, anh sẽ lập tức cho xe dừng lại.
Mặc kệ chỗ này có là khu vực có thể đậu xe hay không.
“Chạm nổi à, tôi không muốn xem đâu. Tôi còn tưởng đó là một cuộc triển lãm mỹ thuật cơ thể.”
Tiêu Mộng bĩu môi và lắc đầu.
Được Trần Tư Khải ôm vào lòng, có cảm giác ấm áp và an toàn vô cùng.
Cảm giác như, tựa vào người anh thì cô không phải lo lắng điều gì.
Trần Tư Khải cúi đầu nhìn xuống Tiêu Mộng từ phía trên, thật khéo là nhìn thấy rãnh sâu quyến rũ bên trong cổ áo cô.
“Nhóc…”
Trần Tư Khải áp bên tai Tiêu Mộng thì thầm với giọng khàn khàn.
“Ư? Gì hả?”
Tiêu Mộng vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1064765/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.