(⊙_⊙) Nói xong, bản thân cô cũng sững sờ.
ĐM, cái miệng chết tiệt này, sao lời nên nói, lời không nên nói đều nói ra cả chứ?
Hahaha, cô mất mặt quá! Cô mất mặt quá!
Lam Nhạn lập tức phụt cười thành tiếng, mau chóng cúi đầu uống cà phê.
Còn Mạc Sùng Dương thì hơi đỏ mắt, ánh mắt còn mang chút vui mừng.
Nói chuyện tầm nửa tiếng, ba người cùng rời khỏi quán cà phê.
Tiêu Mộng là loại người vô tâm vô phế không tính toán, cô giẫm lên một hòn đá nhỏ.
“Ôi!” Người cô nghiêng đi, kêu lên một tiếng.
“Cẩn thận.” Mạc Sùng Dương giật mình. đỡ lấy cánh tay cô.
“Mộng, không sao chứ? Có bị trẹo chân không?”
Tiêu Mộng thở hắt ra, lắc chân, nhe răng cười: “Hihi, không sao, không sao, không bị trẹo chân, cảm ơn anh nha, đàn anh.”
Lúc này Mạc Sùng Dương mới khẽ cười: “Không sao thì tốt, sau này đi đường cẩn thận chút.”
Lam Nhạn bất lực nhìn Tiêu Mộng: “Mộng đúng là cái đồ ngốc nghếch không biết nhìn đường.”
Tiêu Mộng trợn mắt coi thường, muốn cãi lại, nhưng trước mặt Mạc Sùng Dương, cô không tiện quá hung dữ.
Mạc Sùng Dương chần chừ một lát, cứ thể buông Tiêu Mộng ra, hay là không buông đây?
Cuối cùng, Mạc Sùng Dương ngập ngừng một lát, thuận thế nắm lấy tay Tiêu Mộng, anh ta quay mặt đi, ngại ngùng không nhìn Tiêu Mộng, đi về phía trước.
(⊙_⊙) Tiêu Mộng chớp mắt liên hồi, nhìn lên nhìn xuống.
Là thật sao?
Đàn anh Mạc nắm tay cô sao?
Ôi, thật rung động!
Tiêu Mộng không dám tin mà nhìn Lam Nhạn, Lam Nhạn liền nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1064656/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.