Cậu Trần? Đánh cậu Kim với cậu Lôi? Trời ơi, mặt trời mọc ở đằng Tây sao? Chuyện quái quỷ gì thế này?
Ngũ Ca lập tức lấy tay bưng kín miệng mình.
Cậu Trần của Chính Hổ Đường, anh ta không chọc nổi.
Lam Nhạn đỡ lấy Lôi Bạc cao lớn, hai tên khác đỡ hai bên Kim Lân, bên kia cũng đã gọi xe cứu thương tới.
“Trời ơi, cậu Lôi, anh đừng có đè cả người lên người tôi, tôi có lòng tốt đỡ anh, không phải anh định khiến tôi mệt đến chết đấy chứ? Thật là, đúng là không biết xấu hổ.”
Lam Nhạn oán thán, bĩu môi, tỏ vẻ không còn gì để nói.
Lôi Bạc không dám tin mà nhìn cô gái bên người, nói: “Tôi là người bệnh đó! Nếu xương của tôi bị thương mà tôi còn dùng sức lung tung, vậy không phải là càng thêm nguy hiểm sao? Hơn nữa, được đỡ lấy tôi, tiếp xúc gần gũi với tôi, đó là vinh hạnh của cô! Cô có biết có bao nhiêu cô gái muốn dính sát lấy tôi như này không? Hơn nữa, sắp tới chỗ xe cứu thương rồi, chỉ đi có vài bước, cô cũng không chịu được sao?”
(⊙_⊙) Lam Nhạn trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Lôi Bạc.
Người đàn ông này… quá tự phụ! Thật là thích tỏ vẻ làm màu!
Cái gì mà tiếp xúc gần gũi với anh ta? Còn vinh hạnh gì chứ? Cút mẹ đi!
“Thật là phục anh rồi! Tính tôi chính là như thế!”
Lam Nhạn trực tiếp đẩy Lôi Bạc ra, khiến Lôi Bạc loạng choạng vài bước, suýt chút nữa ngã nhào.
“Này! Cái cô này! Cô…”
“Tôi đây thấy phiền rồi, không hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1064616/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.