Đám phụ nữ trước kia đều chết hết anh cũng không quan tâm, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Mộng đáng yêu non mềm hương tiêu ngọc vẫn như nào…
Kim Lân cứ thế mà lạnh run người.
“Không phải chứ? Cậu đừng dọa tôi…”
Kim Lân nghĩ một lát, tự tát mình một cái, tự mắng: “Cái đồ xấu xa không ra gì! Sao lại dọa cô ấy như thế chứ? Bé con của tôi, có khi nào từ nay về sau sẽ không để ý đến tôi nữa không? Nếu cô ấy không để ý đến tôi, tôi sẽ lên chùa đi tu! Bạc, cậu nói với Tư Khải, tôi không đi ăn nướng nữa, tôi phải đi xin lỗi bé con nhà tôi đây! Nếu cô ấy không tha thứ cho tôi, tôi chết luôn cho cô ấy xem!”
Lôi Bạc cười lớn: “Này, nhóc con nhà cậu nói chính xác chút có được không? Rốt cuộc là cậu đi tu hay là đi chết hả? Hình như hai lựa chọn này chỉ có thể chọn một nhỉ? Hay là, cậu định làm một tên hòa thượng chết? Hahaha….”
Kim Lân hung dữ trừng mắt lườm Lôi Bạc, rồi nhanh chóng chạy về phía Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng nghĩ tới chuyện vừa rồi liền cảm thấy vẫn khiếp sợ, quá đáng sợ, thật sự là sợ chết mất!
Vừa rồi.. suýt chút nữa cô bị người nào đó xử rồi.
Đáng sợ quá!
Nơi đó của đàn ông căng trướng thành cái mức đó, quá đáng sợ!
Tiêu Mộng lau nước mũi, thề sẽ không xem phim!
Mỹ nữa.
“Mộng, em đừng khóc có được không? Đều tại chị, vừa rồi chị nên giúp em.”
Bạch Mị đứng trước mặt Tiêu Mộng, áy náy cúi đầu ấp úng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1064507/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.