Tiêu Mộng lập tức phủ nhận: “Không phải! Sao tôi lại ghen chứ? Thật là! Anh đừng có nói lung tung.”
Khuôn mặt nhỏ xinh vô thức đỏ hồng lên.
Trần Tư Khải cúi đầu, thưởng thức khuôn mặt mê người kia của Tiêu Mộng, trêu chọc cô: “Vậy sao? Sao vừa rồi tôi lại ngửi thấy mùi dắm chua nhỉ?
Ôi trời ơi, chua quá đi!
Tiêu Mộng, em dám nói là vừa rồi em không ghen?
Vừa rồi em nói thế nào ý nhỉ?
Vì sao tôi lại ân cần chu đáo với Lam Nhạn như thế nhưng lại lạnh nhạt bài xích em?
Lời này thật sự là chua lắm!
Nhóc, lẽ nào em không thấy chua lắm sao?”
Mặt Tiêu Mộng lại càng đỏ hơn.
Đáng chết, lời này của Trần gầu xấu xa quá hiểm, túm chặt không buông: “Tôi, tôi, vừa rồi nối nói đùa thế thôi, nếu anh thích Nhạn nhà tôi, đương nhiên là tôi mừng cho hai người, sao tôi phải ghen chứ, thật đấy, anh tưởng anh là ngôi sao nỗi tiếng hay gì, ai gặp cũng đều thích anh sao?
Hừ, thối lắm! Thối chết mắt!”
“Hahahaha…”
Trần Tư Khải cũng không tranh cãi với Tiêu Mộng nữa, cười xán lạn, ôm lấy eo Tiêu Mộng giống như ôm một món đồ chỉ thuộc về một mình mình, bá đạo sải bước vào trong quán.
Ông chủ quán ăn vừa thấy tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nhát tới, lập tức hưng phấn bừng bừng tự mình tiếp đón.
Phòng bao mà Trần Tư Khải đặt là phòng cao cấp nhát.
Mặc dù chỉ có 3 người, nhưng lại sắp xếp 6 nhân viên phục vụ.
“Ôi… Thật là thích quá, cảm giác như chúng ta là thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1064485/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.