Dáng vẻ rất hờ hững. Không dễ cười, không hay nói, không tùy tiện ăn cái gì, không tùy tiện uống rượu, đương niên, cũng không tùy tiện chạm vào đám phụ nữ ở đây. Thế nhưng hôm nay làm sao thế? Mượn rượu giải sầu sao? Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc nhìn nhau, thầm lè lưỡi, Khua tay, ý bảo Ngũ Ca lặng lẽ rời đi đi. Quả thật Ngũ Ca rụt cổ lại, nhón chân đi ra. Vốn Lôi Bạc còn muốn gọi gái, vừa thấy dáng vẻ này của Trần Tư Khải, Anh ta cũng thu lại lòng háo sắc, không dám gọi gái tiếp rượu, Đến tách vỏ lạc cho vào miệng ăn, cũng cẩn thận từng li từng tý, Chỉ sợ tiếng tách vỏ loạt xoạt này chọc cho Trần Tư Khải không vui. Trần Tư Khải uống hơn nửa bình rượu, lại lôi điện thoại ra lần nữa, Không biết đã gọi cho Tiêu Mộng bao nhiêu lần rồi… Khuôn mặt lạnh lùng u ám mang theo chút mong đợi… Mở nguồn đi, xin cô đấy, mở nguồn đi. Nghe máy đi, xin cô đấy, nhất định phải nghe máy… Bên phía Tiêu Mộng đã mở nguồn, nhưng mãi vẫn không nghe máy. Cũng không thể trách Tiêu Mộng không nghe máy, cô hồ đồ chỉnh điện thoại từ chế độ có chuông sang chế độ im lặng. Cô… vẫn không nghe máy? Vẫn đang tức giận sao? Giận anh ta sao? Đôi mắt vốn sắc bén của Trần Tư Khải, lúc này đã rơi vào hoang mang. Anh ta ngây người, nhìn điện thoại trong tay, nhìn một lúc lâu, Lúc này mới thở dài, đập điện thoại xuống bàn. Tiếp đó, ngẩng đầu, bắt đầu ừng ực nốc rượu. Dáng vẻ uống rượu như uống nước lọc kia, quả thật dọa ba người kia sợ hãi. Trước giờ họ chưa từng thấy Trần Tư Khải uống rượu không có lý trí như này. Lưu Diệc Hàn không chịu nổi nữa, duỗi tay giữ lấy bình rượu. Khuyên nhủ: “Tư Khải, không thể uống như này. Cậu ăn gì đó trước đi, cứ như này dạ dày sẽ hỏng mất.” Lôi Bạc cũng khẽ khuyên nhủ: “Đúng đấy, Tư Khải, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể uống như này. Dạ dày là của cậu, hỏng rồi sẽ khó chịu. Nào nào nào, ăn gì trước đi.” Trần Tư Khải ngây ra, híp mắt lại, giằng mạnh lấy bình rượu, Tiếp tục uống. Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc đều cảm thấy không khí hơi kỳ lạ. Lưu Diệc Hàn không chịu nổi nữa, cắn tay Lôi Bạc, nói: “Cậu ngồi với cậu ấy trước, tôi ra ngoài gọi cho cấp trên cuộc điện thoại.” (⊙_⊙) Lôi Bạc hết sức sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Cấp trên nào cơ?” Tên nhóc Lưu Diệc Hàn này không hồ đồ chứ, cấp trên của cậu ta không phải là Tư Khải sao? Gần trong gang tấc! Lưu Diệc Hàn nói: “Là cấp trên của Tư Khải. Tôi gọi cho cấp trên có thể quản lý Tư Khải, CHƯƠNG 83 CÔ LẠI ĐẾN À Dáng vẻ rất hờ hững. Không dễ cười, không hay nói, không tùy tiện ăn cái gì, không tùy tiện uống rượu, đương niên, cũng không tùy tiện chạm vào đám phụ nữ ở đây. Thế nhưng hôm nay làm sao thế? Mượn rượu giải sầu sao? Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc nhìn nhau, thầm lè lưỡi, Khua tay, ý bảo Ngũ Ca lặng lẽ rời đi đi. Quả thật Ngũ Ca rụt cổ lại, nhón chân đi ra. Vốn Lôi Bạc còn muốn gọi gái, vừa thấy dáng vẻ này của Trần Tư Khải, Anh ta cũng thu lại lòng háo sắc, không dám gọi gái tiếp rượu, Đến tách vỏ lạc cho vào miệng ăn, cũng cẩn thận từng li từng tý, Chỉ sợ tiếng tách vỏ loạt xoạt này chọc cho Trần Tư Khải không vui. Trần Tư Khải uống hơn nửa bình rượu, lại lôi điện thoại ra lần nữa, Không biết đã gọi cho Tiêu Mộng bao nhiêu lần rồi… Khuôn mặt lạnh lùng u ám mang theo chút mong đợi… Mở nguồn đi, xin cô đấy, mở nguồn đi. Nghe máy đi, xin cô đấy, nhất định phải nghe máy… Bên phía Tiêu Mộng đã mở nguồn, nhưng mãi vẫn không nghe máy. Cũng không thể trách Tiêu Mộng không nghe máy, cô hồ đồ chỉnh điện thoại từ chế độ có chuông sang chế độ im lặng. Cô… vẫn không nghe máy? Vẫn đang tức giận sao? Giận anh ta sao? Đôi mắt vốn sắc bén của Trần Tư Khải, lúc này đã rơi vào hoang mang. Anh ta ngây người, nhìn điện thoại trong tay, nhìn một lúc lâu, Lúc này mới thở dài, đập điện thoại xuống bàn. Tiếp đó, ngẩng đầu, bắt đầu ừng ực nốc rượu. Dáng vẻ uống rượu như uống nước lọc kia, quả thật dọa ba người kia sợ hãi. Trước giờ họ chưa từng thấy Trần Tư Khải uống rượu không có lý trí như này. Lưu Diệc Hàn không chịu nổi nữa, duỗi tay giữ lấy bình rượu. Khuyên nhủ: “Tư Khải, không thể uống như này. Cậu ăn gì đó trước đi, cứ như này dạ dày sẽ hỏng mất.” Lôi Bạc cũng khẽ khuyên nhủ: “Đúng đấy, Tư Khải, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể uống như này. Dạ dày là của cậu, hỏng rồi sẽ khó chịu. Nào nào nào, ăn gì trước đi.” Trần Tư Khải ngây ra, híp mắt lại, giằng mạnh lấy bình rượu, Tiếp tục uống. Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc đều cảm thấy không khí hơi kỳ lạ. Lưu Diệc Hàn không chịu nổi nữa, cắn tay Lôi Bạc, nói: “Cậu ngồi với cậu ấy trước, tôi ra ngoài gọi cho cấp trên cuộc điện thoại.” (⊙_⊙) Lôi Bạc hết sức sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Cấp trên nào cơ?” Tên nhóc Lưu Diệc Hàn này không hồ đồ chứ, cấp trên của cậu ta không phải là Tư Khải sao? Gần trong gang tấc! Lưu Diệc Hàn nói: “Là cấp trên của Tư Khải. Tôi gọi cho cấp trên có thể quản lý Tư Khải, CHƯƠNG 83 CÔ LẠI ĐẾN À Dáng vẻ rất hờ hững. Không dễ cười, không hay nói, không tùy tiện ăn cái gì, không tùy tiện uống rượu, đương niên, cũng không tùy tiện chạm vào đám phụ nữ ở đây. Thế nhưng hôm nay làm sao thế? Mượn rượu giải sầu sao? Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc nhìn nhau, thầm lè lưỡi, Khua tay, ý bảo Ngũ Ca lặng lẽ rời đi đi. Quả thật Ngũ Ca rụt cổ lại, nhón chân đi ra. Vốn Lôi Bạc còn muốn gọi gái, vừa thấy dáng vẻ này của Trần Tư Khải, Anh ta cũng thu lại lòng háo sắc, không dám gọi gái tiếp rượu, Đến tách vỏ lạc cho vào miệng ăn, cũng cẩn thận từng li từng tý, Chỉ sợ tiếng tách vỏ loạt xoạt này chọc cho Trần Tư Khải không vui. Trần Tư Khải uống hơn nửa bình rượu, lại lôi điện thoại ra lần nữa, Không biết đã gọi cho Tiêu Mộng bao nhiêu lần rồi… Khuôn mặt lạnh lùng u ám mang theo chút mong đợi… Mở nguồn đi, xin cô đấy, mở nguồn đi. Nghe máy đi, xin cô đấy, nhất định phải nghe máy… Bên phía Tiêu Mộng đã mở nguồn, nhưng mãi vẫn không nghe máy. Cũng không thể trách Tiêu Mộng không nghe máy, cô hồ đồ chỉnh điện thoại từ chế độ có chuông sang chế độ im lặng. Cô… vẫn không nghe máy? Vẫn đang tức giận sao? Giận anh ta sao? Đôi mắt vốn sắc bén của Trần Tư Khải, lúc này đã rơi vào hoang mang. Anh ta ngây người, nhìn điện thoại trong tay, nhìn một lúc lâu, Lúc này mới thở dài, đập điện thoại xuống bàn. Tiếp đó, ngẩng đầu, bắt đầu ừng ực nốc rượu. Dáng vẻ uống rượu như uống nước lọc kia, quả thật dọa ba người kia sợ hãi. Trước giờ họ chưa từng thấy Trần Tư Khải uống rượu không có lý trí như này. Lưu Diệc Hàn không chịu nổi nữa, duỗi tay giữ lấy bình rượu. Khuyên nhủ: “Tư Khải, không thể uống như này. Cậu ăn gì đó trước đi, cứ như này dạ dày sẽ hỏng mất.” Lôi Bạc cũng khẽ khuyên nhủ: “Đúng đấy, Tư Khải, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể uống như này. Dạ dày là của cậu, hỏng rồi sẽ khó chịu. Nào nào nào, ăn gì trước đi.” Trần Tư Khải ngây ra, híp mắt lại, giằng mạnh lấy bình rượu, Tiếp tục uống. Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc đều cảm thấy không khí hơi kỳ lạ. Lưu Diệc Hàn không chịu nổi nữa, cắn tay Lôi Bạc, nói: “Cậu ngồi với cậu ấy trước, tôi ra ngoài gọi cho cấp trên cuộc điện thoại.” (⊙_⊙) Lôi Bạc hết sức sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Cấp trên nào cơ?” Tên nhóc Lưu Diệc Hàn này không hồ đồ chứ, cấp trên của cậu ta không phải là Tư Khải sao? Gần trong gang tấc! Lưu Diệc Hàn nói: “Là cấp trên của Tư Khải. Tôi gọi cho cấp trên có thể quản lý Tư Khải,
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]