“Lúc cô không thấy được đầu cầu*...... Tôi có thể làm đồng lõa của cô...... Để bày tỏ lòng biết ơn của tôi vì bữa cơm này.” Lúc bên tai lại truyền đến lời nói của Cọc Gỗ, Đa Bảo vẫn còn đang đứng hình.
* Nửa vế của câu: “Thuyền tới đầu cầu, ắt sẽ thẳng ” (chuyện gì tới cũng sẽ tới). Ý của anh khi nói câu này là kiểu: “Khi em đang không biết phải làm gì thì… ”
“......”
Lúc Cọc Gỗ nói, vẻ mặt tự nhiên, giọng nói tự nhiên, giống như là bằng hữu tốt hỗ trợ lúc gian nan.
Rõ ràng là một câu nói bình thường như vậy, Đa Bảo nghe xong, trong nháy mắt trái tim nhỏ lại đập thình thịch.
Chết mất! Nói chuyện có thể nói liền mạch chút không, đứt quãng rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm đó biết không!
“Chiến hữu tốt, bạn tốt, Mộc Hi, anh đừng ngại, một bữa cơm thôi mà, không đáng nhắc đến.” Đa Bảo còn chưa tỉnh táo lại từ lời nói của anh, chỉ ngốc nghếch cười đáp lại, lại hơi có vẻ xấu hổ.
Sao không khí lạ vậy?
Lúc Đa Bảo đang hoảng hốt, Cọc Gỗ đã đứng lên chậm rãi đi về phía cô......
Hình ảnh phối hợp rất rực rỡ, anh càng lại gần Đa Bảo lại càng hoảng hốt.
Trái tim nhỏ lại bắt đầu đập thình thịch, thế nào cũng không thể khống chế.
Mẹ nó, phản đồ! Có trai đẹp là đập loạn! Đó là bằng hữu, bằng hữu đó! Không thể mê sắc của bằng hữu đâu!
Đa Bảo có cảm giác đáng xấu hổ sâu sắc với hành động sai trái mà trái tim nhỏ của mình làm ra, nhưng cô cũng không biết làm thế nào để nó bình ổn lại, chỉ có thể nói uy lực của Cọc Gỗ quá mạnh mẽ, ngay cả làm chiến hữu tốt như cô, có lúc cũng không thể chống đỡ.
Chỉ là ở thời điểm thích hợp góc độ chính xác thưởng thức được một mặt hoàn mỹ của Cọc Gỗ, sau đó trong cuộc sống đầy khao khát tình yêu...... Hormone nữ giới khó có thể chống lại sức hấp dẫn, bắt đầu phản bội trào ra ầm ầm, nhất thời trái tim nhỏ mới có thể bị đầu độc mà thôi.
Phân tích như vậy, Đa Bảo hơi cảm thấy được an ủi, như đạo lý gió chiều nào theo chiều ấy, trong mùa xuân, đối mặt với đàn ông tốt, hormone giống cái đáng chém cũng sẽ phát tác.
Tội lỗi tội lỗi, cô còn là thiếu nữ phải hay không!
Khi đầu óc Đa Bảo vẫn còn ngổn ngang rối bời, bên tai truyền đến giọng nói nho nhỏ êm ái của Cọc Gỗ.
Gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, có thể thấy rõ lông mi vừa dài vừa dầy......
Lần đầu tiên ở gần Cọc Gỗ như vậy, Đa Bảo lập tức bị mê hoặc, lần này trái tim nhỏ không còn là thình thịch nữa, mà là trong nháy mắt lồng ngực có vô số con Thảo Nê Mã* lao qua...... Vào giờ phút này Đa Bảo mới cảm nhận được vì sao gọi là Vạn Mã Bôn Đằng (muôn ngựa rog ruổi)!
Đặng Thái có giải thích về từ này như sau: “Caonima trong tiếng Trung giản thể là (Thảo nê mã) nghĩa đen dịch sát là ‘Ngựa cỏ bùn’ là một con vật tưởng tượng được cộng đồng mạng Trung Quốc đại lục dùng như một biểu tượng thách thức sự kiểm duyệt internet ngặt nghèo ở Trung Quốc. Hình ảnh của nó giống như con lạc đà không bướu Nam Mỹ (Alcapa). Tuy nhiên Caonima còn đồng âm (khác thanh điệu một chút) với câu chửi rất bậy và phổ biến trong tiếng Quan thoại (giống ‘Đê ma ma’ ở Việt Nam).”
Lúc cô vẫn còn hoảng hốt, Cọc Gỗ khẽ mỉm cười, sau đó vòng qua cô rời đi trước.
Đa Bảo lại bị giết lần nữa......
Có đôi lời hiện tại cô rất muốn chỉnh lại......
Soái ca không thể làm cơm ăn, nhưng có thể làm no cơm! Chân lý!
——— —————— —————— —————— —————— ———————
Mặc dù Cọc Gỗ nói như vậy, nhưng Đa Bảo cảm thấy chỉ là anh khách sáo, hơn nữa...... Bây giờ cô có An Kha để hợp tác rồi, phải nói hai người bọn họ thông đồng ít nhất cũng có thể lừa nửa năm đến một năm, chắc sẽ không sớm bại lộ đâu, đối với An Kha, cô cũng yên tâm 100%, nhưng...... Cô lại quên cô là Hứa Đa Bảo, mỗi lần cô yên tâm 100%, đều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn......
“Đa Bảo, tối hôm nay một nhà ba người chúng ta sẽ họp mặt với nhà An Kha, sau khi tan việc con trở về sớm chút.” Thứ sáu, Đa Bảo vẫn còn đang ở Giang thị đánh một đống tài liệu lộn xộn lung tung thì nhận được điện thoại của mẹ.
“Ax, biết rồi mẹ, bái bai.” Bởi vì đang bận, không thể đánh sai nửa con số, rất nhiều dữ liệu, Đa Bảo vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lúc nghe điện thoại lòng không yên, chỉ nghe được mẹ nói một câu đã vội vã cúp điện thoại, không hề biết tối hôm nay cô sẽ gặp phải chuyện nhức đầu đến mức nào......
Buổi tối......
Người lớn hai bên bàn bạc chuyện trên trời dưới đất.
Đa Bảo về nhà đã bị cảnh kia làm cho kinh hãi.
Trong phòng khách, bố mẹ mình và bố mẹ An Kha ngồi một bên, bên còn lại lòi ra An Kha, có vẻ hơi bất ngờ.
Đây là muốn làm gì đây?
“Đa Bảo về rồi à, đến đây, ngồi ngồi ngồi.” Mẹ An Kha vừa nhìn thấy Đa Bảo về là nhiệt tình vẫy cô.
“A, chào cô...... chú...... ạ......” Đa Bảo đứng ngu người một lát mới nhớ ra phải chào.
“Được rồi, cũng sắp thành người một nhà rồi, đứa nhỏ này còn khách khí như vậy.” Mẹ An Kha nói rất nhẹ nhàng, che miệng cười vui vẻ.
Đa Bảo hóa đá......
Người một nhà...... Có nghĩa là......?
“Đa Bảo, con xem con và An Kha cũng yêu nhau được một thời gian rồi, mẹ với cha con, cả cô chú cũng cảm thấy các con nên sớm ổn định đi, các con chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, thanh mai trúc mã, cũng không cần bồi dưỡng tình cảm thêm nữa, nhà mới của chúng ta cũng đi sắp lắp đặt xong, thừa dịp này, hai con đính hôn trước đi, định sẵn hôn nhân, cha mẹ cũng an tâm, phải không?” Hôm nay mẹ không chỉ có hình tượng hiền hòa, còn thay đổi hình tượng khí phách, nhìn rất ‘hiền thê lương mẫu’ (mẹ hiền vợ đảm),đoan trang hiền hậu.
Hiếm khi ôn hòa nói chuyện với Đa Bảo như thế, Đa Bảo lại càng cảm thấy nguy hiểm, Thảo Nê Mã lại lao đến đến, chỉ là lần này lao qua để lại bụi mù mịt.
Đa Bảo đau đầu, ngây người tại chỗ một lúc lâu không lên tiếng.
“Khụ khụ...... Đa Bảo, con thấy thế nào?” Thấy con gái nhà mình mãi không phát ngôn câu gì, mẹ nhẹ nhàng ho khan nhắc nhở cô một chút.
Đa Bảo hoàn hồn, sau đó lập tức dùng mắt quăng vài chiêu Tiểu Lý Phi Đao về phía An Kha.
An Kha bày ra ánh mắt bất lực, bày tỏ không thể làm gì.
“Mẹ...... Có phải hơi sớm không, bọn con còn trẻ, bọn con còn muốn phấn đấu mấy năm nữa......”
“Đính hôn cũng không phải là kết hôn, đính hôn chỉ là định ra hôn sự, hoàn toàn không sẽ làm trở ngại sự nghiệp và sinh hoạt của hai đứa, đính hôn trước, bao giờ kết hôn cũng được.” Đa Bảo còn chưa nói hết, mẹ An Kha đã mở miệng giải thích.
Khi còn bé Đa Bảo này đã có bộ dạng đáng yêu, trưởng thành lại càng đẹp càng đáng yêu, hơn nữa nhà bọn và nhà Đa Bảo lại là hàng xóm cũ, bà biết rõ tính tình của vợ chồng nhà họ Hứa, bây giờ Đa Bảo đang làm việc ở tổng công ty Giang thị, công việc tốt, ngoại hình tốt, thấy thế nào cũng xứng với con nhà mình.
Nghe vậy, Đa Bảo suýt chút phun máu.
Làm thế nào? Nói chắc như đinh đóng cột, bảo cô phản bác thế nào?
Đính hôn rồi nếu cô còn muốn phủi sạch quan hệ với An Kha, vậy rất khó khăn! Đừng nói đến lúc đó cha mẹ An Kha nhìn cô như thế nào, chính là đến lúc đó cô đột nhiên từ hôn, nhà họ Hứa còn mặt mũi nhìn mặt người khác? Hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của cô về mẫu hậu nhà mình, đến lúc đó tuyệt đối là một khóc hai nháo ba thắt cổ, không phải cô chết thì là bà chết!
Quá đáng sợ, quá đáng sợ, chuyện này tuyệt đối phải bóp chết trong trứng nước!
“Đa Bảo, An Kha không có ý kiến gì rồi, giờ chỉ chờ con...... Con mau đưa ra câu trả lời chắc chắn, cũng để cô chú an tâm.” Mẹ thúc giục, muốn Đa Bảo nhanh tỏ thái độ.
Đa Bảo nhìn từng khuôn mặt mong đợi, cho tới giờ cũng chưa từng lo lắng như vậy......
Cô gặp phải thì phải tự mình kết thúc, dù sao bây giờ từ chối vẫn tốt hơn nhiều so với đến lúc đó đính hôn rồi mới từ hôn.
Mẹ! Bố! Con gái thật xin lỗi hai người!
Da mặt dày, da đầu cứng rắn, Đa Bảo chậm rì mở miệng.
“Con...... Không thể đính hôn với An Kha...... Con...... Con có đối tượng......”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]