Editor: Jesse Tran
”Đa Bảo, có phải em vẫn ngồi ăn cơm ở phòng ăn đó hay không?” Một hôm, chị Thỏ đi đến phòng ăn dùng cơm vừa hay nhìn thấy Đa Bảo ăn xong đang định rời đi liền gọi cô lại hỏi.
”Đúng vậy, làm sao?” Vẻ mặt Đa Bảo vô cùng nghi hoặc, phòng ăn đó không thể ngồi sao? Cô vẫn ngồi chỗ, Cọc Gỗ cũng ngồi?
”Nơi đó chỉ có lãnh đạo cấp cao của Giang thị mới được ngồi, em không biết phải không? Cũng may là chưa bị lãnh đạo nhìn thấy, nếu không thì đã bị lãnh đạo phạt rồi.” Chị Thỏ thấp giọng nói cho Đa Bảo, dáng vẻ nghiêm túc không có chút nào giống như đang nói đùa.
”Hả? Không ai nói với em mà......” Nghĩ đến mỗi ngày mình đều ngồi chỗ đó Đa Bảo cảm thấy có khi mình cũng bị bắt phạt nhiều lần rồi.
A ~ thật là khủng khiếp!
”Ngày đầu tiên tới công ty không phải mỗi người đều được phát một quyển sổ tay nhân viên sao? Trong đó ghi các quy định nghiêm khắc của Giang thị, em không đọc sao?” mặt chị Thỏ kinh dị diendanlequydon.
Đa Bảo xấu hổ...... Hình như, hình như, hình như...... Đúng là cô chưa đọc.
Nhìn dáng vẻ của cô chị Thỏ cũng toát mồ hôi, cũng may cô người ngốc có ngốc phúc chưa bị lãnh đạo nhìn thấy cũng chưa bị ai tố cáo.
”Lần sau chú ý một chút, ngàn vạn lại đừng ngồi chỗ đó ăn cơm, Giang thị chú trọng nhất những chi tiết nhỏ, đửng để bị tóm lấy điểm yếu.” Chị Thỏ dặn dò cô.
”Cám ơn chị Thỏ, nếu không có chị em chết như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/style-vo-dang-yeu/120977/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.