Tớ cảm thấy cũng không to tát quá. . . . . . Mẹ cậu như vậy về tình cũng có thể tha thứ, cơ hội tốt như vậy, là tớ, tớ cũng phải lừa Giang thị một khoản ra trò mới được! Ai bảo Giang thị có tiền như vậy!” Thứ hai đi làm, lúc quẹt thẻ, Bát Bảo nghe xong Đa Bảo kể chuyện, quả quyết đứng về phía mẹ Đa Bảo, thề không thay đổi.
Đa Bảo ghét bỏ, “Tớ nói, mấy người dung tục các cậu có thể đừng luôn nghĩ tới việc chiếm lợi ích từ người khác không! Dù sao tớ cảm thấy lần này mẹ tớ có chút quá mức, cậu cũng vậy! Dù gì cậu cũng là người của giới trí thức, sao có thể tục như mấy bà bác thế! Một đám người phàm tục!” Đa Bảo tức giận quẹt thẻ quay đầu đi luôn.
“Đúng vậy, chúng tớ là người phàm, cậu là Bảo muội muội trên trời rớt xuống! Cũng không phải sao! Đa Bảo muội muội có thể không là tiên nữ hạ phàm sao! Chậc chậc!” Bát Bảo vừa dứt lời, cổ liền bị móng vuốt của Đa Bảo bóp. . . . . . . . . . . .
“Buổi tối chúng ta đến nội thành ăn đồ nướng đi!” Cho tới bây, Tứ Hỉ giờ là người miệng không thể dừng ăn được, mỗi lần ăn hàng đều là cô ấy giựt giây trước, thừa dịp quản lý không để ý lê ghế xoay từ khung làm việc của mình, như quỷ xuất hiện trước mặt Đa Bảo.
Đa Bảo thật đúng là bị giật mình.
Thử nghĩ xem, bạn đang chăm chỉ mà làm việc, đột nhiên một gương mặt trắng như trứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/style-vo-dang-yeu/120967/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.